Vì chuyện ồn ào nãy giờ nên người khách trong quán ba cũng không còn ai chỉ còn mấy người phục vụ còn ở lại quét dọn mọi thứ. Họ thấy anh cùng mình bước ra liền cúi người chào hỏi hết sức tôn kính. Anh thì không thèm để tâm mà cứ lạnh lùng kéo mình đi thật nhanh ra khỏi đó, tới khi an vị trên xe thì anh mới buông mình ra. Lát sau lại hỏi
- vết thương còn đau không?
- còn hơi rát
- sao em luôn là người bị thương trong các cuộc ẩu đả vậy?
-.....
- không được rồi phải giải quyết vụ này giúp em
- giải quyết làm sao?
- lúc đó em sẽ biết
Lúc này anh lại mang đến cảm giác ấm áp chứ không lạnh lùng như lúc nãy nữa, anh dùng bàn tay to lớn của mình xoa lên bên má còn hơi ửng đỏ của mình.
Khi xe về đến nhà anh không lập tức bước xuống xe mọi lần mà noid
- em vào nhà nghỉ ngơi đi nhớ kêu ông Lương bôi thuốc lên vết thương đó
- anh không vào sao?
- tôi phải đi làm cho xong một số việc
- uhm
Mình bước xuống xe nhưng không vào nhà đứng đó nhìn theo cho đến khi xe của anh khuất hẳn mới đi vào nhà
Đêm hôm đó qua đi đến trưa hôm sau khi mình thức dậy và lười biếng vừa ăn trưa vừa nghe tin tức của tivi ở bên ngoài. Mình nghe loáng thoáng được gì đó là công ty Mạnh thị phá sản, Mạnh chủ tịch đã không chịu nỗi phải nhập viện. Tiểu thư Mạnh thị do bị cơn sốc lớn mà bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324797/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.