Tô Nghi cho các tùy tùng lui ra ngoài không làm phiền, đồng thời cũng kéo Tuyên Minh đi ra. Giản Bình chậm rãi ngồi xuống, lệ khí không tiêu tan kia vẫn còn đang gào thét xung đột ở trong mật thất, tựa hồ đau đớn không chịu nổi. Giản Bình cúi đầu nói: “Ngươi hận ta phải không?”
Lệ khí hiển nhiên không phát ra được âm thanh nào, chỉ ra sức đập phá vách tường, Giản Bình lại tiếp tục nói: “Năm đó khi ngươi làm đồ đệ của ta, ngươi chỉ mới chín tuổi. Lúc đó ta hỏi ngươi cha mẹ chết như thế nào, ngươi nói phụ thân nghiện đánh bạc uống rượu, không vui liền đánh người, mẫu thân bị phụ thân đánh chết, phụ thân không cẩn thận ngã xuống mương gãy cổ. Lúc ấy ta đã tính một quẻ, phụ thân ngươi là bị ngươi đẩy xuống, thởi điểm đó ta thấy ngươi bị hắn đánh toàn thân đầy vết thương, thương xót hoàn cảnh của ngươi, vì vậy đã không vạch ra sự thật. Thật ra ngày ấy ta đã nên dự liệu trước, có phải hay không?”
Giản Bình thì thào: “Khi đó người nhà của ta chết chưa đến một năm, bản thân cũng tịch mịch lạnh lẽo, vì vậy thu ngươi làm đệ tử. Tuy rằng ngươi không thích nói chuyện, thế nhưng đối với ta lại vô cùng tốt, chăm sóc chu đáo, cung kính hiếu thuận. Khi đó ngươi còn nhỏ tuổi, thỉnh thoảng ban đêm gặp ác mộng không ngủ được sẽ ngồi trước cửa nhà chúng ta.”
Lệ khí gào thét hướng về phía Giản Bình lao tới, đâm xuyên qua ngực, Giản Bình bị âm khí lạnh lẽo quét đến run rẩy một trận, im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phi-yen-diet-chi-minh-phong-thien/82812/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.