"Giang Tịch." "Anh ở đây." Quý Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, khi nhận được câu trả lời cô mới từ từ nhắm mắt lại. Thực ra lúc trực thăng nghiêng ngả, cô chỉ chủ động nắm lấy cánh tay của Giang Tịch, rồi sau đó mới bị người ôm vào lòng. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim vừa lơ lửng giữa không trung của cô cuối cùng cũng lắng xuống. Giống như là tìm được nơi để nương tựa, có một chốn để quay đầu. Mọi thứ vừa rồi chỉ thoáng qua, nhưng vào thời khắc chấn động như vậy, trong đầu Quý Minh Châu chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Hốc mắt bỗng dưng cay xè, trái tim mềm mại của cô như bị ngâm trong nước lạnh, co rúm lại rồi không phồng lên nổi nữa. Vẫn ổn, vẫn ổn. May mắn thay nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, cô hít mũi một cái, dựa vào ngực anh dừng một lát, "Ngại quá... chỉ là em đột nhiên nhớ đến vài chuyện." Thật ra từ lâu Quý Minh Châu đã không tin vào việc giải hạn phong thủy, cũng không tin vào việc bái lạy Bồ Tát. Nhưng về sau, nghĩ về những lần gặp ác mộng, cô nhận ra rằng, dù không tin nhưng làm vậy khiến cô thấy thanh thản hơn rất nhiều. Cô không sợ bay, cũng không sợ phải di chuyển trên không trung quá lâu, huống chi là chiếc trực thăng nhỏ này. Nhưng ngay lúc đó, cô đã tưởng tượng ra cảm giác của mẹ mình lúc máy bay rơi. Liệu bà có nghĩ đến cô vừa mới lọt lòng, có nhớ mong ngôi nhà ấm cúng của bọn họ không? Bà có hối hận khi lên chiếc máy bay đó rồi rơi vào trạng thái hoang mang và tuyệt vọng vô tận? Cuối cùng tất cả mọi thứ cũng bị san bằng dưới đống đổ nát. Quý Minh Châu luôn tao nhã kiêu kỳ, vừa tươi tắn lại còn xinh đẹp. Nhưng hiếm khi nào giống như bây giờ, đôi mắt cô rũ xuống, lông mi phủ bóng xuống hai gò má hồng hào, giọng nói thì thầm bị gió thổi bay. Giang Tịch không nói lời nào, nhưng vẫn ôm chặt cô không ngừng. Bỗng dưng, một giọng nói ngạc nhiên và phấn khích vang lên bên tai —— "Surprise! Charming girl!" Quý Minh Châu khó hiểu mở mắt ra, thoát khỏi những cảm xúc trước đó. Phi công người Thổ Nhĩ Kỳ nhìn thấy hai người ôm nhau từ kính chiếu hậu liền reo hò. Từ góc độ của anh ta, Quý Minh Châu đang nép mình trong vòng tay của Giang Tịch, cả hai giống như những con gấu Bắc Cực sống thành đàn, nép sát vào nhau. "It's amazing, right?" Phi công thấy hai người họ không hề cử động, giọng nói bắt đầu trở nên tự hào, dùng tiếng Anh giải thích về vụ chấn động nhỏ vừa nãy. Đây là hành động mà anh phi công thích nhất trong suốt quãng đường bay, tất nhiên phải đảm bảo hoàn toàn an toàn và khả thi. Điều khoản này đã được liệt kê trong thỏa thuận trước khi hành khách lên máy bay. Những người đi trực thăng để ngắm cảnh hầu hết là những cặp đôi đang yêu nhau hoặc bố mẹ và con cái trong gia đình. Mà tình tiết bất ngờ này chắc chắn đã mang đến nhiều cung bậc cảm xúc cho mọi người. Rối rít hỏi loạn lên, không thể tin nổi, gào thét điên cuồng, rồi đến khi giảm tốc độ mới bình tĩnh lại. Cuối cùng hầu hết đều ôm nhau khóc. Cả hai hiển nhiên không nghĩ sẽ xảy ra một màn này, nghe phi công giải thích xong, Giang Tịch cau mày định nói, nhưng Quý Minh Châu đã ngăn lại. Quý Minh Châu từ từ rời khỏi vòng tay của Giang Tịch, cười nhẹ cùng phi công rồi nói đùa, trêu trọc một phen, đổi chủ đề câu chuyện. Anh chàng phi công cũng tốt bụng, cái hành động mạo hiểm này đã có trong thỏa thuận từ trước, chỉ là lúc đầu hai người mải nói chuyện nên không để ý. Hơn nữa, bây giờ, cô cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Máy bay trực thăng nhanh chóng quay trở lại điểm xuất phát, xuống sân đỗ xong, Quý Minh Châu mỉm cười bắt tay với phi công. Anh phi công vô cùng nhiệt tình ôm lấy cô, rồi hướng về phía Giang Tịch. Giang Tịch chỉ gật nhẹ đầu, không có ý nói chuyện với anh ta. Anh phi công cũng không để ý đến điều này, thay vào đó bắt đầu nhiệt tình khen ngợi diện mạo của Quý Minh Châu, đồng thời lịch sự hỏi xem anh ta có thể trao đổi thông tin liên lạc hay không. Không chỉ vậy, chàng phi công người Thổ Nhĩ Kỳ còn cho biết anh đang nghiên cứu một số phong tục địa phương, nhập gia tùy tục để chuẩn bị cho dự định trong tương lai sẽ đi du ngoạn những con sông và ngọn núi lớn ở đây, nếu Quý Minh Châu rảnh rỗi thì hai người có thể cùng đi uống trà chiều. Rất rõ ràng, anh ta cảm thấy hứng thú với Quý Minh Châu và vô cùng ấn tượng trước vẻ đẹp của cô. Không có gì lạ khi Quý Minh Châu được chủ động hỏi thông tin liên lạc. Trước đây cô sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay anh phi công trông rất nhiệt tình, vả lại —— nếu về sau muốn quay vlog liên quan đến chủ đề "máy bay trực thăng" thì có thể tìm anh ta để xin lời khuyên. Nghĩ vậy, Quý Minh Châu đáp, "Được rồi, anh chờ chút." Hành động này của cô thực chất là đang tìm điện thoại của mình, nhưng không biết để đâu, cô loay hoay tìm mãi cũng không thấy. Quý Minh Châu cũng không muốn đứng đó quá lâu, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào túi trang bị trên tay Giang Tịch. Lúc vừa xuống trực thăng, Giang Tịch là người cầm túi đựng camera. Sau đó, Quý Minh Châu vẫy vẫy tay với Giang Tịch, "Giang Tịch, điện thoại của em có ở chỗ anh không?" Từ lúc anh phi công bắt đầu nhiệt tình chào hỏi, anh chỉ tỏ vẻ thờ ơ rồi đứng sang một bên. Một bộ dáng không muốn chen vào cuộc nói chuyện hay đáp lời. Nếu lúc này có tuyết rơi, Giang Tịch hoàn toàn có thể giành được danh hiệu "Tác phẩm điêu khắc bằng băng lạnh nhất." Nhìn thấy Quý Minh Châu nhìn sang, anh gật đầu, "Đi thôi." Đơn giản là hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh lạnh lùng nhìn qua, nhẹ giọng nhắc nhở, "Chiều nay anh có việc ở công ty." Quý Minh Châu tự hỏi, có lẽ là ý muốn thúc giục. Cô cũng không ở lại lâu, trò chuyện với anh phi công thêm vài lời, rồi nói một câu "Xin lỗi", sau đó mới quay người đi về phía Giang Tịch. Hai người đi cạnh nhau trên đường trở lại khách sạn, Quý Minh Châu nhổ cọng cỏ lau khô bên đường rồi đặt trong lòng bàn tay nghịch. "Giang Tịch, lúc ở trên đó, cảm ơn anh." "Ừ." Anh trả lời, mắt nhìn thẳng, gương mặt ẩn hiện giữa núi rừng xanh tươi. Con đường từ khách sạn dẫn đến sân đỗ trực thăng được bao bọc bởi những ngọn núi ở hai bên, mặt đất được trải đá cuội kè bờ. "...Vậy... điện thoại của em đâu?" Khi đang đi, cô chợt nhớ lại chuyện này, bỗng nhiên dừng tại chỗ. Trước khi Quý Minh Châu đi khỏi, cô còn nhìn quanh cabin xem có để quên cái gì không, nhưng cũng không có gì cả. Có lẽ nào... Nó bị mất không? Nếu bị mất thì thật phiền phức, bên trong máy có rất nhiều dữ liệu, lại còn phần mềm chỉnh màu video cô đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua nữa, cái nào cũng quan trọng. Cô có chuẩn bị bản dự phòng cho việc chẳng may bị mất này, nhưng mà tải lại rất rắc rối. Quý Minh Châu cúi đầu than thở, cảm thấy hôm nay thật đen đủi. Lúc này, Giang Tịch đang đi đằng trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô ở phía sau. Bóng dáng anh cao lớn như cây tùng, gần như hòa vào làm một với rừng cây lá kim bên cạnh. Khi quay mặt sang một bên nhìn cô, lông mày anh hơi cau lại, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng. "Điện thoại của em ở chỗ anh." Vừa dứt lời, Giang Tịch thò tay vào túi áo khoác. Sau đó anh lấy nó ra, chiếc điện thoại màu đen vẫn còn sáng màn hình hiện ra —— Đó là điện thoại của cô. Không phải. Vậy là từ đầu đến giờ điện thoại của cô vẫn ở chỗ anh?? Mà còn ở ngay trong túi áo, chỉ cần cho tay vào là có thể phát hiện ra. Rồi vừa nãy cô hỏi sao anh không nói! Không nói đến việc cô đã tìm rất lâu, nếu Giang Tịch tự giác thì vừa rồi cô cũng không tốn thời gian đứng lại đó. Có lẽ là vì ánh mắt của Quý Minh Châu thể hiện quá rõ ràng, khi Giang Tịch nhìn cô, anh còn giải thích một chút, "Vừa rồi không để ý." "..." Vậy sao chờ cô dừng lại anh mới để ý? Giang Tịch chắc chắn là thuộc về hành tinh khác, cô không thể hiểu được anh. ... Cả hai ăn trưa tại khách sạn, theo lịch trình là bọn họ thu dọn nốt rồi trực tiếp lên xe về Ngân Thành, nhưng Quý Minh Châu vẫn còn một mong muốn chưa được thực hiện. "Giang Tịch, em nghe nói rượu ở nhà máy đều là tự nấu." Đang thu dọn hành lý, đột nhiên cô nói ra câu này. Giang Tịch miễn cưỡng nâng mí mắt lên, coi như là đáp lại. Anh đã thu dọn xong từ lâu, bây giờ đang ngồi trên ghế chờ Quý Minh Châu. "Em đã xem qua rồi, bao bì đóng gói rất đẹp, uống rất ngon, hạn sử dụng còn lâu nữa ——" "Em muốn gì cứ nói thẳng, không cần lòng vòng." Giang Tịch dứt khoát ngắt lời Quý Minh Châu. Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không khách khí. "Anh gọi cho ông chủ ở đây đi, hầm rượu ở Bách Duyệt vẫn còn trống mấy chỗ, tiện thể mua về để trưng cho đẹp." Quý Minh Châu chỉ tò mò về loại rượu gì mà không dễ dàng mua được ở chỗ này, không biết có thật là như vậy không, mọi người đồn thổi cũng nhiều. Nghe người đó nói xong còn lấy đàn tì bà lên che mặt. Càng che che giấu giấu, càng làm người ta có hứng thú hơn. Cô rất muốn cầm trên tay chai rượu hiếm này. Nghe nói cho dù là khách VIP, thì cũng chỉ là khách của suối nước nóng, không liên quan gì đến chủ nhà máy rượu. Mà Giang Tịch đã nhập cổ phần rồi thì có thể chia cổ tức, chỉ cần nói với họ một câu thôi là xong chuyện. Quả nhiên, công sức mặt dày mày dạn nhõng nhẽo đòi hỏi của cô đã thành công, trên đường về, có hai hòm rượu tinh xảo đặt ngay ở ghế sau xe. ... Lúc về Ngân Thành thì bị tắc đường, rất nhiều xe cùng xếp một hàng dài. Trong khi chờ đợi, Quý Minh Châu mở bình đựng nước mà bên suối nước nóng tặng ra uống, cô cũng đã khát từ lâu vì kẹt xe mãi chưa hết. Ngoại trừ bình đựng nước và một số đồ ăn, thì người quản gia của khách sạn còn đưa cho họ một đôi búp bê vải tự may. Quần áo bên ngoài con búp bê là dùng vải lụa và vải sa tanh, cổ kính quyến rũ, rất tinh tế, một nam một nữ. Họ còn nhiệt tình nhấn mạnh rằng đây là tấm lòng của khu nghĩ dưỡng với hai người, hãy chấp nhận nó và lần sau quay lại đây. Quý Minh Châu cầm lấy cả hai rồi nhẹ nhàng ngắm nghía nó. Một lúc sau, cô cảm thấy hơi mệt. Nghĩ rằng sau khi về, lớp học yoga cũng bắt đầu khai giảng. "Anh bảo buổi chiều có việc, bây giờ tắc đường thì đến Ngân Thành cũng phải gần tối, liệu có sao không?" Giang Tịch đặt một tay lên vô lăng, tay kia tựa vào cửa sổ xe nhìn về phía trước. Từ góc độ của Quý Minh Châu nhìn sang thì cô đánh giá ba từ, trẻ tuổi, kiêu ngạo và lười nhác. "Nếu đến không kịp thì không qua đó nữa." Giọng nói của anh rất chậm, rất nhẹ, lơ lửng trên không trung rồi nhanh chóng tan biến. "... Chủ tịch Giang." Quý Minh Châu dừng một lúc, cuối cùng cũng tìm được từ để diễn đạt, "Ngài thật là tùy hứng." Nghe thử xem, nghe thử xem, giọng điệu bình tĩnh ghê. Như thể đang nói về một chuyện cỏn con gì đó, thích làm thì làm không thì thôi. Không đến kịp thì không qua nữa, thế mà sáng nay giục cô về sớm như thể chỉ cần cô chậm một xíu thôi là mất nửa cái Giang thị không bằng. Quý Minh Châu cầm lấy con búp bê nam bằng vải, chờ đến lúc Giang Tịch không thấy liền dùng tay bóp mạnh nó. Một đường vừa đi vừa nghỉ, đến khi hoàng hôn buông xuống và ánh chiều tà đã đi xa, xe mới từ từ lái xuống gara tầng hầm Bách Duyệt. Quý Minh Châu xuống xe đi vòng qua một bên, nhìn Giang Tịch mở cửa ghế sau rồi cúi người đi tới lấy hai hòm rượu ra. Trong lúc đợi Giang Tịch, cô thản nhiên cầm điện thoại lướt. Vì đang là cuối tuần nên bảng tin vô cùng náo nhiệt. Quý Minh Châu theo dõi rất nhiều blogger, cô lướt bảng tin liền hiện ra các chủ đề kiểu phong cách thời trang, clip ngắn hài, đủ loại hình và lĩnh vực. Đúng lúc này, thanh thông báo của Weibo "ting" một tiếng hiện lên. 【Chương trình phát sóng trực tiếp của Triệu Lan, tập hợp các nhân vật trong lịch sử, —— "Nhân vật làm mưa làm gió giới tài chính" sẽ được công bố vào tám giờ tối ngày hôm nay, mời mọi người đón xem ~ 】 Phía dưới bình luận cũng rất nhiều, hiển nhiên là họ đều rất tò mò và mong đợi. —— Nói thế nào thì tôi cũng rất chờ mong, thật sự sẽ có Giang thị sao? —— Nếu có tôi sẽ theo dõi weibo này cả đời! —— Hơi xúc động một chút, huhu là Giang thiếu gia thần bí ư? —— Tin tưởng Lan của tui, có bạch phú mỹ phía bắc Ngân Thành chống lưng rồi, nghe nói có cả ông cụ Triệu, hẳn là liên quan tới nhà họ Giang nữa á~ —— Lầu trên, nếu là ông Triệu ở Ngân Thành, vậy thì không liên quan đến nhà họ Giang đâu, thím nhìn nhà họ Triệu flop như thế, Giang thị để ý làm gì? [icon cười khóc] —— Tranh cãi làm gì, có phải hay không thì 8 giờ tối nay sẽ biết. Có thì mọi người đều vui, không có thì e hèmmmmm Cư dân mạng cũng đang bàn luận sôi nổi, độ hot khá cao, có lẽ tối nay người xem còn nhiều hơn nữa. Động tới hai cái tên đó, đầu ngón tay Quý Minh Châu hơi khựng lại. Cô chợt nhớ ra chuyện lần trước bị Giang Tịch ngắt lời, chưa có dịp để hỏi tiếp. Nếu cuộc phỏng vấn lần này của Triệu Lan có liên quan đến Giang thị. Vậy thì... Quý Minh Châu nhìn thẳng vào anh. Không nghi ngờ gì, anh rất quyến rũ, theo kiểu lạnh lùng cấm dục, sức hút cũng lớn. Lúc này, Giang Tịch đứng dậy khỏi xe, dáng người ưu việt ẩn hiện ở gara dưới tầng hầm. Thỉnh thoảng có ánh đèn trực tiếp chiếu qua người anh rồi lại chệch hướng. Khi tiếng xe dưới hầm không còn nữa, sự cô đơn và tĩnh lặng khiến toàn thân anh càng thêm phóng khoáng, toát ra một vẻ cương nghị chính trực. Ánh mắt hai người đồng thời chạm vào nhau, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hỏi, "Giang Tịch, quan hệ giữa anh với Triệu Lan là gì?" Hết chương 26. ----------------------------------- 【Kịch trường nhỏ 】 Nói đến chủ đề cấm dục —— Một buổi đêm, người nào đó lại ngóc đầu dậy. Kê Kê: Vẫn cấm à? Heo Heo: Em lại sai rồi. [đỏ mặt]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]