"Giang Tịch."
"Anh ở đây."
Quý Minh Châu nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, khi nhận được câu trả lời cô mới từ từ nhắm mắt lại.
Thực ra lúc trực thăng nghiêng ngả, cô chỉ chủ động nắm lấy cánh tay của Giang Tịch, rồi sau đó mới bị người ôm vào lòng.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim vừa lơ lửng giữa không trung của cô cuối cùng cũng lắng xuống.
Giống như là tìm được nơi để nương tựa, có một chốn để quay đầu.
Mọi thứ vừa rồi chỉ thoáng qua, nhưng vào thời khắc chấn động như vậy, trong đầu Quý Minh Châu chợt lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Hốc mắt bỗng dưng cay xè, trái tim mềm mại của cô như bị ngâm trong nước lạnh, co rúm lại rồi không phồng lên nổi nữa.
Vẫn ổn, vẫn ổn.
May mắn thay nó chỉ xảy ra trong nháy mắt, cô hít mũi một cái, dựa vào ngực anh dừng một lát, "Ngại quá... chỉ là em đột nhiên nhớ đến vài chuyện."
Thật ra từ lâu Quý Minh Châu đã không tin vào việc giải hạn phong thủy, cũng không tin vào việc bái lạy Bồ Tát.
Nhưng về sau, nghĩ về những lần gặp ác mộng, cô nhận ra rằng, dù không tin nhưng làm vậy khiến cô thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Cô không sợ bay, cũng không sợ phải di chuyển trên không trung quá lâu, huống chi là chiếc trực thăng nhỏ này.
Nhưng ngay lúc đó, cô đã tưởng tượng ra cảm giác của mẹ mình lúc máy bay rơi.
Liệu bà có nghĩ đến cô vừa mới lọt lòng, có nhớ mong ngôi nhà ấm cúng của bọn họ không?
Bà có hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nong-nhiet-hoa-hong-nho/1654970/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.