Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen
Mặc dù bị bắt tại trận, nhưng Quý Minh Chân vẫn kịp thời ổn định ý chí chiến đấu.
Áp dụng kế sách án binh bất động*, tốt nhất là đứng yên, chờ đợi và kiên nhẫn!
*Án binh bất động: áp dụng trong quân đội, nhận được nhiệm vụ rồi chờ thời cơ hành động.
"Tôi không biết, không nhớ ra, có sao?" Lông mày của Quý Minh Châu hơi nhíu lại, như thể đây là lần đầu tiên cô nghe thấy xưng hô kiểu vậy, "... Anh yêu?"
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này, sau đó cố tình né tránh việc cô gọi Giang Tịch là "đồ chó", bắt đầu nói sang chuyện khác, "Tôi nhớ là mình nói bằng tiếng Anh."
Darling với anh yêu, rõ ràng là hai khái niệm khác nhau.
Tình thế rúc vào sừng trâu*, ngu hay sao mà chui đầu vào.
*Rúc vào sừng trâu: ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết.
Giang Tịch còn chưa lên tiếng, một thứ lòe loẹt phát ra âm thanh ò e í e ở dưới chân đã chui ra, chạy về phía Quý Minh Châu, cô nhìn kĩ mới thấy là chú robot nhỏ Tomi đã lâu không gặp.
Lần trước hết pin xong Quý Minh Châu cũng không biết Giang Tịch ném nó ở đâu.
Bây giờ robot nhỏ sống lại hừng hực khí thế, cọ cọ vào mắt cá chân của cô, miệng không ngừng lặp lại ——
【Tomimi là fan trung thành nhất của cô chủ, chào mừng về nhà, muamuamua ~ 】
Tiếng "muah" được định dạng bởi con chip bên trong cơ thể, mặc dù chỉ là một âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nong-nhiet-hoa-hong-nho/1654961/chuong-17.html