Quý Minh Châu nghe được những lời này của Giang Tịch liền đơ người ra.
Ai muốn chơi mấy trò đó với anh ta chứ!
Quý Minh Châu quay cả người sang, "Giang Tịch, anh cố tình đấy à?"
Vẻ mặt Giang Tịch vẫn bình tĩnh, nhưng lại hất cằm về cái điện thoại để trên bàn của cô.
Ý tứ cũng rất rõ ràng, cô là người khởi xướng.
"Trưa nay ở dưới bàn... là do tôi không cẩn thận." Quý Minh Châu dừng lại giữa chừng, sau đó hắng giọng và bắt đầu tự biện hộ.
"Anh có hiểu không cẩn thận là như nào không, là chân tôi đang đung đưa thì vô tình đá phải chân anh." Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt rất thành thật.
Thành thật đến nỗi cô cũng phải tự tin bản thân.
Giang Tịch gật đầu, dời tầm mắt, cúi đầu nói, "Xem ra là cô không cẩn thận thật."
Dù sao thì cũng đập một phát mạnh như thế.
Quý Minh Châu đồng ý, không e ngại một chút nào, cô mỉm cười, đổi giọng, "Đương nhiên ~ Giang thiếu gia thật hiểu chuyện."
Giang Tịch liếc cô một cái, không nói thêm câu nào.
Quý Minh Châu đã quen với một Giang Tịch như vậy, càng ngày càng thấy chán, lướt điện thoại một hồi thì cũng nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
Mẹ Giang đang từng bước đi theo sau bố Giang.
Giang Vũ Thành năm nay đã hơn bốn mươi, khuôn mặt điềm đạm.
Trái ngược với kiểu người "vạn hoa không cành"* như Quý Thiếu Ngôn, Giang Vũ Thành điềm tĩnh và tự chủ, mọi việc đều yêu cầu sự chính xác hoàn hảo, ông không bị vấy bẩn bởi các thói hư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nong-nhiet-hoa-hong-nho/1654955/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.