Edit: Phương Uyên
Khoảnh khắc hai mắt giao nhau, Quý Minh Châu kêu một tiếng, lắp bắp, "Xong...Xong rồi."
Không, không phải xong rồi ——
Cô nhanh chóng muốn đi qua, nhưng không dám nhìn vào miếng vải kia, bầu không khí xung quanh nóng lên, mắt cô nhìn loạn quanh phòng.
Nếu có ai đó bảo Quý Minh Châu kể những lúc đáng xấu hổ nhất của cô từ bé đến giờ, thì mọi thứ vừa xảy ra xong chắc chắn được nằm trong top 3.
"Xong rồi?"
Giang Tịch lặp lại lời cô nói, sau đó dựa vào cửa, bộ dáng ung dung tự tại.
Ánh mắt cũng nhìn thẳng tới, tư thế như muốn cô giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
"... Sao hôm nay anh lại đến đây?" Quý Minh Châu hắng giọng một cái, đổi chủ đề.
"Mấy ngày nay khá rảnh."
Quý Minh Châu nhẹ gật đầu, sau đó bắt đầu ngầm đuổi người, "Tôi muốn dọn đồ tiếp."
"Ừ." Giang Tịch thu mắt về, trả lời.
Vừa nói xong, Giang Tịch đứng thẳng dậy, sau đó cúi người ngồi xổm xuống, nhặt miếng vải đen rơi dưới đất lên.
Quý Minh Châu đứng yên tại chỗ, nhìn ngón tay thon dài của anh nắm lấy, sau đó treo bộ quần áo mỏng như cánh ve sầu lên nắm cửa.
Nó rũ xuống một cách tự nhiên, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
"Cất đồ đi." Trước khi bước ra khỏi phòng, Giang Tịch lại nói, "Đừng quên đấy."
Quý Minh Châu:....
...
Cuối cùng khi cánh cửa đóng lại, Quý Minh Châu nhanh chóng cầm lấy mảnh vải đen treo trên nắm cửa, đặt lại vào cái hộp ban đầu.
Nhìn chằm chằm vào hộp quà lộn xộn, suy nghĩ của cô dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nong-nhiet-hoa-hong-nho/1654947/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.