Tiêu Thần Phong dừng bút lại, nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: “Em vừa nói cái gì ?”
Nhìn thấy phản ứng của Thần Phong, ánh mắt Dịch Thanh tối sầm lại. Một lúc sau, cô nói lại lần nữa nhưng giọng không còn vui vẻ như trước.
“Em nói, Nhan Nhan lại mang thai rồi, đứa trẻ là con của Tần Hiên.” Mặc dù cô rất hi vọng đứa trẻ là con của anh trai cô, nhưng hiện giờ Nhan Nhan vô cùng căm thù và chán ghét anh trai cô, đứa trẻ này làm sao có thể có quan hệ với anh trai cô được, cho nên trong lòng cô, cô vô thức coi đứa trẻ đó là con của Tần Hiên.
Tiêu Thần Phong không lên tiếng một lúc lâu, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Dịch Thanh trùng mắt xuống, một lúc sau, chậm rãi đi tới,nắm lấy tay của anh ta, giọng điệu có chút cầu xin: “Thần Phong, để em sinh cho anh một đứa con đi, anh không biết, khi nhìn thấy con của Nhan Nhan xinh xắn và dễ thương như vậy, em ghen tị biết bao."
Khóe môi Tiêu Thần Phong chợt lộ vẻ giễu cợt, anh nhướng mắt nhìn cô, cười nhạt: “Em muốn mang thai con của anh đến vậy sao?”
Cố tình không để ý đến sự lạnh nhạt trong mắt anh, cô gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, vì yêu anh nên em muốn có một đứa con của riêng chúng ta.”
“Vì yêu anh? Một đứa con của riêng chúng ta? Ha Ha...”Tiêu Thần Phong đột nhiên bật cười, tiếng cười rất kì lạ, trong tiếng cười ẩn chứa một chút giễu cợt xen lẫn sự ghét bỏ, tâm trạng đó cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299735/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.