Sau một tiếng tách, đèn ngủ đã được bật lên.
Trước khi Mạc Tâm Nhan kịp nhìn kỹ bóng đen là ai, cô đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Nhan Nhan, đừng sợ, là anh."
Vừa nghe thấy âm thanh này, Mạc Tâm Nhan liền phản xạ có điều kiện giãy dụa, cô dùng sức đẩy thân thể đang ôm ghì lấy mình ra, lạnh lùng hét lên: "Tránh ra, đừng đụng vào tôi!"
Dịch Dương đứng bên giường có chút đau đớn nhìn cô, đối mặt với vẻ chán ghét cùng ánh mắt buồn nôn của cô, anh không có dũng khí tiến lên ôm lấy cô.
Mạc Tâm Nhan cố gắng hết sức để trấn an trái tim đang đập mạnh của cô nhìn anh chán ghét mắng chửi: "Ai cho anh vào, nửa đêm muốn hù chết tôi à, cút khỏi đây."
Dịch Dương đau lòng nhìn cô và nói nhỏ: "Nhan Nhan, đừng làm thế, tôi chỉ muốn gặp em."
Năm năm qua không có cô bên cạnh, mỗi đêm, cả trong giấc mơ, anh đều mơ ước cô sẽ thuộc về mình, nhưng sau cùng, tỉnh mộng mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, cô không ở bên anh, nên cả đêm anh không ngủ đến đây, ở bên giường cô chỉ để nhìn cô, như vậy đối với anh đã là đủ. Bây giờ cuối cùng cô cũng trở về, anh chỉ muốn yên lặng đứng nhìn cô, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy hơi thở đều đều, biết rằng cô vẫn bình an vô sự, như vậy với anh đã là hạnh phúc.
Mạc Tâm Nhan kinh ngạc nhìn anh, lạnh lùng thét lớn, “Dịch Dương, tôi cho anh một tháng, anh lại muốn hù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299719/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.