"Ba ba... Ba ba..." Tiểu Bối hét lên rồi hưng phấn chạy ra khỏi phòng, Mạc Tâm Nhan vội vàng kéo thân thể nhỏ nhắn của cô bé ra phía sau, sau đó nhìn người đàn ông bước xuống xe, lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm, đi, mau cút khỏi đây. " Tiểu Bối nhìn người đàn ông với cái đầu nhỏ lộ ra từ phía sau của Mạc Tâm Nhan, một lúc sau, cô bé ngước nhìn lên Mạc Tâm Nhan và nói nhỏ: "Mẹ ơi, đó là chú." Mạc Tâm Nhan cau mày, Tiểu Bối đột nhiên ngậm miệng không dám nói. Dịch Dương nhìn ánh mắt ghét bỏ của người phụ nữ trước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu. Thấy anh đang tiến lên, Mạc Tâm Nhan lập tức kéo Tiểu Bối lui về phía sau vài bước, lạnh lùng quát: "Cút ngay, nhà chúng tôi không chào đón anh, cút ngay." “Nhan Nhan, đừng đuổi anh đi.” Dịch Dương khó chịu nói. Ánh mắt anh đầy khao khát, anh rất muốn ôm cô vào lòng. “Đừng gọi tôi là Nhan Nhan.” Mạc Tâm Nhan gầm lên một tiếng đầy kinh hãi, khinh khỉnh khịt mũi, “Không phải trước đây anh luôn nói gọi là Mạc Tâm Nhan rất thuận tai sao? Sao bây giờ lại gọi tôi là Nhan Nhan? Nó thật khiến người khác buồn nôn." Lời nói của người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt anh trong mắt tràn đầy chán ghét cùng phản kháng, Dịch Dương chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu đến không thở được. Phải làm điều gì có thể khiến cô thay đổi thái độ và tha thứ cho anh đây. Vào lúc này, chỉ cần cô có thể tha thứ cho anh, cho dù muốn anh chết, anh cũng nguyện ý. Nhìn thấy ánh mắt phẫn hận và ghét bỏ của cô, anh không dám bước tới mà chỉ đứng từ xa nhìn cô cầu xin: "Nhan Nhan, em có thể nói chuyện với anh được không, đừng đối xử với anh như vậy." “Tôi không có gì để nói với anh cả, tốt hơn hết anh nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không khi chồng tôi trở về anh ấy sẽ xử lý anh.” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nói, vẻ mặt cự tuyệt. Loading... Dịch Dương khó chịu nhíu mày, nghe cô gọi người khác là chồng, tim anh như đột ngột bị xé ra thành từng mảnh, rất đau. Thấy anh im lặng và vẻ mắt rất đau đớn, Mạc Tâm Nhan chỉ phớt lờ anh, khịt mũi mỉa mai rồi kéo theo Tiểu Bối vào nhà. “Mẹ, chú ấy còn đang ở ngoài, mẹ không cho chú ấy vào sao?” Lúc này Tiểu Bối mới sững sờ hỏi. Sắc mặt Mạc Tâm Nhan chợt trầm xuống, cô tỏ vẻ hung dữ nhìn con gái nhỏ, rồi cô ngồi xổm xuống, sau đó thô lỗ kéo cô bé vào nhà. Cô con gái nhỏ này thực sự rất ít khi nghe lời, luôn làm cô phiền lòng, nhưng ngược lại Tiểu Bảo vẫn luôn rất ngoan ngoãn. Nhìn thấy cô vào nhà, Dịch Dương khó chịu mím môi, sau đó lặng lẽ đi theo. Tuy nhiên, khi vừa bước chân vào cửa, giọng nói chán ghét của mạc Tâm Nhan vọng ra từ phía bên trong: "Anh dám bước vào nhà tôi thử xem. Cút ra khỏi nhà tôi, đừng làm dơ bẩn chỗ ở của tôi". "Nhan Nhan ..." Dịch Dương phát ra buồn bã nói, nhìn vẻ mặt chán ghét của cô nói: "Em thật sự rất ghét anh sao?" “Đúng vậy!” Câu trả lời dứt khoát một lần nữa khiến trái tim Dịch Dương run lên đau đớn, trái tim anh như có hàng ngàn mũi dao cứa vào. Cô nhìn anh với vẻ mặt châm chọc mỉa mai: "Anh cho rằng tôi còn yêu anh sao? Nói cho anh biết, tôi không còn yêu anh nữa. Hiện tại trong lòng tôi anh còn không bằng người lạ, nhìn thấy anh tôi chỉ có cảm giác như vậy chán ghét và chán ghét, nếu anh muốn đối xử tốt với tôi, vậy anh mau biến mất khỏi cuộc đời tôi, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt tôi nữa. " Nghe những lời nói vô cảm và hờ hững của cô, Dịch Dương cuối cùng cũng nhận ra nỗi đau mà cô phải chịu đựng lúc đó, bây giờ cô đối xử với anh như cách anh đã làm, đây thực sự là quả báo mà anh phải nhận. Nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa với vẻ mặt cố chấp vẫn không muốn đi, Mạc Tâm Nhan không nhịn được cầm một cái chén ném về phía anh ta, quát: "Bảo anh mau cút đi, anh có nghe không? Chồng tôi sẽ về sớm, anh đừng có cố chấp ở đây. Nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người trong gia đình tôi? " Dịch Dương lúc này rất đau, cũng không có tâm trạng tránh cái chén bị cô ném qua nên cái chén đập mạnh vào đầu anh, sau đó rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, đầu cũng dần dần có máu rỉ ra. "A ..." Tiểu Bối kêu lên, che miệng kinh hãi và nói: "Chú chảy máu ... ghê quá, mẹ dữ quá, mẹ ơi ..." Mạc Tâm Nhan giật mình, trên mặt chợt hiện lên một tia hối hận. Bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ, cô hành động như vậy trước mặt bọn trẻ có thể sẽ khiến chúng có bóng ma trong đầu. Chính người đàn ông đã giết cô và ép cô làm điều đó, lúc này cô càng cảm thấy căm hận người đàn ông đó hơn. "Tiểu Bối ..." Nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Dịch Dương bước tới, cố gắng muốn an ủi cô bé. “Đừng lại đây, tôi không muốn chạm vào con gái tôi.” Mạc Tâm Nhan đột ngột hét lên, ôm Tiểu Bối đang sợ hãi và đang khóc lớn vào vòng tay của mình, sau đó nói với Tiểu Bảo đang bàng hoàng phía sau, “Con mau đưa em gái đi lên lầu đi, mẹ sẽ lên sau. " "Mẹ ..." Tiểu Bảo do dự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia sợ hãi. Mạc Tâm Nhan mím môi, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bảo, đưa Tiểu Bối lên đó. Mẹ sẽ không đánh nhau với ông chú tồi tệ đó đâu, đừng lo lắng." Tiểu Bảo tức giận liếc nhìn Dịch Dương đang đứng ở cửa, liền nắm tay Tiểu Bối đi lên lầu. Sau khi nhận được ánh mắt khó chịu của cậu bé, trái tim Dịch Dương đột nhiên trở nên bối rối, thật khó chịu, tại sao anh lại khó chịu như vậy, tại sao mẹ con họ lại ghét anh đến vậy. Sau khi Tiểu Bảo đưa Tiểu Bối lên lầu, mạc Tâm Nhan liền nhìn chằm chằm vào Dịch Dương và nói với vẻ mặt bất mãn: "Tất cả đều là do anh gây ra, khiến con gái tôi sợ hãi, anh còn không định cút đi à?" "Nhan Nhan ..." Dịch Dương không để ý đến vết máu trên trán đang dần dần chảy xuống, cố gắng ngăn sự khó chịu tiến lên một bước. Khuôn mặt Mạc Tâm Nhan đột nhiên u ám, cô hét lên: "Anh không muốn đi, được, tốt thôi... Tôi sẽ gọi chồng tôi về ngay, khi anh ấy quay lại, tôi muốn anh phải hối hận khi còn ở lại đây ..." Vừa nói, cô vừa nhấc điện thoại bàn trên bàn bắt đầu ấn số. Dịch Dương nhìn cô đau lòng nói nhỏ: “Anh ta đi rồi.” Anh rất ghét cô gọi là người khác là chồng, nên cô cứ không ngừng chọc tức anh như vậy. Mỗi lần cô Tần Hiên là chồng, trong lòng anh thật sự khó chịu muốn chết. Mạc Tâm Nhan đang cầm điện thoại giật mình, sau đó kinh ngạc hỏi: "Anh ấy đi rồi? Anh ấy đi đâu?" “Anh ấy đã quay trở về thành phố trước đây, vì vậy anh sẽ chăm sóc cho em trong khoảng thời gian này.” Dịch Dương thì thào, nhưng nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt cô càng ngày càng tăng dần, trái tim anh lại một lần nữa đau đớn. Cô thực sự ghét anh ta đến vậy sao. Mạc Tâm Nhan sững sờ hai giây, đột nhiên xúc động mắng anh: "Anh nói dối, tại sao anh ấy lại nỡ lòng rời bỏ tôi với Tiểu Bảo và Tiểu Bối, chính là anh, anh đã ép anh ấy rời đi? Hay là anh đã cho người mang anh ấy đi?" Cô hét lên một tiếng, đột nhiên xông tới trước mặt anh, nắm chặt quần áo của anh mà chán ghét vô cùng mắng:“ Anh đã làm trò gì với anh ấy, Dịch Dương, anh sao lại có thể hèn hạ như vậy, còn muốn uy hiếp tôi làm cái gì? Nói cho anh biết, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của anh ấy, tôi sẽ ngay lập tức giết anh. " Khuôn mặt của Dịch Dương từng chút chùng xuống, anh hạ mình nói chuyện với cô bằng một giọng điệu thấp hèn như vậy, còn để cô đánh và mắng. Nhưng sao cô có thể nghĩ về anh lại đáng khinh như vậy? Điều khiến anh không thể chịu đựng được nhất là cô quá lo lắng cho người đàn ông đó, thậm chí còn muốn giết anh vì người đàn ông đó? Trong lòng cô lúc này, có phải anh thật sự còn tệ hơn cả một người xa lạ. "Dịch Dương, anh mau khiến anh ấy quay lại với tôi, anh ấy sẽ không để mặc tôi với Tiểu Bảo và Tiểu Bối như thế này, anh mau để anh ấy quay lại, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh ..." Mạc Tâm Nhan nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô đang chằm chằm trừng anh, khuôn mặt cô đầy căm hận, giống như khi cô chia tay với anh năm năm trước. Dịch Dương đột nhiên nắm chặt tay của cô, nắm thật chặt, quát: "Trong lòng em, anh ghê tởm và đáng khinh như vậy sao?" “Không phải sao?” Mạc Tâm Nhan nhìn anh ta châm chọc, chế nhạo. “Năm năm trước, không phải anh đã lấy an nguy của ba tôi để uy hiếp sao? Tại sao? Lần này anh muốn dùng Tần Hiên để uy hiếp tôi. Làm sao để anh hài lòng, hay anh muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh? " “Nhan Nhan!” Dịch Dương gầm lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, buồn bã nói: “Trước đây anh biết anh là một thằng khốn nạn, nhưng anh thực sự đã thay đổi rồi. Xin hãy cho anh một cơ hội, hãy tha thứ cho anh được không?" “Không thể nào.” Mạc Tâm Nhan ngữ khí kiên quyết hét lớn, “Anh mau thả chồng của tôi ra, anh tưởng anh đưa anh ấy đi là tôi sẽ tha thứ cho anh, nằm mơ cũng không có khả năng...” “Anh không có làm vậy.” Dịch Dương cũng hét lên, hơi có chút buồn bã, “Anh không có làm gì, anh thực sự không bắt nhốt anh ta, anh ta đã cho anh một cơ hội để chăm sóc cho em. Anh rất biết ơn vì sự giúp đỡ của anh ta. Làm sao có thể gây bất lợi cho anh ta? Anh ta thật sự đã quay về, nếu em không tin anh liền gọi điện thoại hỏi. " Sau khi nghe anh ta nói gì, Mộ Cận Yến đột nhiên rút tay mình ra, vội vàng bấm số của Tần Xuân. Dịch Dương nhìn dáng vẻ lo lắng và vội vàng của cô, trong lòng vừa ghen vừa hận. Tôi ghen tị với lòng tốt của cô ấy với những người đàn ông khác, và ghét bản thân mình vì đã tàn nhẫn và lạnh lùng với cô ấy. "Alo ..." Mạc Tâm Nhan nói nhanh vào điện thoại, "Anh đang ở đâu? Người đàn ông đó có làm gì với anh không?" "..." “Sao anh lại quay về, không cần em với Tiểu Bảo và Tiểu Bối sao?” Mạc Tâm Nhan nói, đôi mắt bất chợt đỏ lên. Dịch Dương thấy trái tim này không còn biết đau là gì, cô quan tâm đến những người đàn ông khác nhiều như vậy đối với anh mà nói, đó là một cực hình còn hơn cả cái chết. "..." "Em sẽ đưa Tiểu Bảo vf Tiểu Bối trở về vào ngày mai. Anh không có ở đây, em cũng không muốn ở lại đây." Nghe được Mạc Tâm Nhan nói lời này với Tần Hiên, hai mắt hắn đột nhiên đỏ bừng. Người đàn ông ấy không có ở đây, cô và hai đứa trẻ không muốn ở đây, làm sao họ có thể làm tổn thương anh nhiều như vậy. Sau khi Mạc Tâm Nhan cúp điện thoại, Dịch Dương đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, lo lắng hét lên: "Em đừng đi, Mạc Tâm Nhan, đừng đi, đừng rời xa anh nữa, được không." Vừa nói, anh vừa bất ngờ ôm chặt cô vào lòng. Mạc Tâm Nhan kinh ngạc đẩy anh ra, lạnh lùng đẩy anh ra ngoài cửa, quát: "Dịch Dương, tôi nói cho anh biết, ta không muốn ở chỗ nào mà có sự tồn tại của anh." Nói xong, cô đóng mạnh cửa lại, thờ ơ nhìn ánh mắt buồn bã của người đàn ông ra ngoài cửa. Dịch Dương đã rất buồn vì thế giới của anh như sụp đổ. Anh từ từ trượt dọc theo cánh cửa và ngồi xuống đất, vẻ mặt chán nản. Khi Mạc Tâm Nhan trở lại phòng, nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Tiểu Bối trong lòng cô dâng lên một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được. Như thể cô ấy là một người xấu xa độc ác trước mặt đứa trẻ. "Tiểu Bối ..." Mạc Tâm Nhan bước tới, ôm cô bé và nói, "Mẹ vừa đánh người chú xấu xa đó, ông chú đó là người tốt hay người xấu khi đã bắt ba của con đi." Khi hay tin ba đã đi, Tiểu Bối đột nhiên bụm miệng và sợ hãi hỏi: "Ba đang ở đâu? Tiểu Bối muốn ba ..." Tiểu Bảo nhìn cô một cái, như chờ cô trả lời. Mạc Tâm Nhan chạm vào đầu Tiểu Bối và nói nhỏ: "Ba đã quay về nhà rồi, ngày mai chúng ta cũng về nhé?" "A, Tiểu Bối muốn gặp bố sớm." Sáng ngày thứ hai, Mạc Tâm Nhan chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang theo những đứa nhỏ đi, bữa sáng cũng không quan tâm, sợ người đàn ông đó lại xuất hiện. Tuy nhiên, khi cô vừa mở cửa, một cơ thể ngay lập tức từ bên ngoài đổ xuống và ngã thẳng vào chân cô, khiến cô bất ngờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]