Bây giờ không phải là mẹ đang nên ở trại tạm giam sao? Mạc Tâm Nhan thầm nghĩ, cuống quít đón tiếp bà.
“Mẹ, sao mẹ ra ngoài được vậy?”Mạc TâmNhan kinh ngạc mở miệng, bên trong thanh âm lộ ra vui sướng:“Có phải là vụ ánđã tra rõ ràng rồi, mẹ cùng cha đều không có chuyện gì? Đúng rồi, cha đâu ạ?”
“Nhan Nhan, làm sao bây giờ, cha con đem tất cả mọi chuyện tự mình ôm lấy, mẹ nên làm sao đây, ông ấy là vì cứu mẹ...”Dương Bình lo sợ nói, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng áy náy.
Mạc TâmNhan nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi:“Mẹ, có ý gì vậy? Vụ án không phải còn chưa điều tra rõ ràng sao? Sao cha có thể đem tất cả mọi chuyện ôm lấy, đây không phải mình nhận tội sao?”
“Cha con thấy nhiều ngày như vậy rồi, vụ án vẫn còn không có tiến triển, sau đó lại không đành lòng để mẹ chịu khổ, liền đem tất cả tội tự mình ôm lấy, để cho cảnh sát thả mẹ ra.”Dương Bình lo lắng nói, một hồi sau, khó chịu thở dài:“Đều tại mẹ, chuyện này đều là vì mẹ mà ra, tất cả sai đều tại mẹ, cha con ông ấy không cần làm như vậy, chuyện này không có chút gì liên quan tới ông ấy...”
“Mẹ, mẹ đừng vội, con nhất định sẽ cứu cha ra ngoài.”Mạc TâmNhan trầm giọng an ủi:“Trước mắt mẹ vào nhà nghỉ ngơi trước đi ạ, con ra ngoài tìm luật sư thương lượng một chút.”
Sau khi đưa mẹ vào nhà, cô gọi điện thoại cho Mạc Thiếu Khanh để anh sang chăm sóc mẹ, bản thân thì đi tìm luật sư thương lượng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299696/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.