”Mạc Tâm Nhan! Mau nhảy đi.” Dịch Dương nhìn thấy Mạc Tâm Nhan dại ra thì lớn tiếng rống to, sốt ruột đến nỗi trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Đây là đường núi, hai bên đường đều có bụi cỏ và cây cối, nếu bây giờ nhảy xuống thì có thể còn một con đường sống. Nhưng nếu chờ đi hết đoạn đường dốc này, phía trước có một ngã ba đường, hai bên giao lộ đều có rào chắn, cuối cùng chỉ có hai kết quả, một là xe đâm vào rào chắn, hai là bị xe trên giao lộ đụng vào.
Cho dù là loại kết quả nào thì hậu quả đối với người trên xe cũng là nguy hiểm đến tính mạng.
Mạc Tâm Nhan chặt chẽ bảo vệ bụng mình, tim như ngừng đập, trong đầu luôn quanh quẩn những lời nói tàn nhẫn mà Dịch Dương nói làm cô tổn thương.
“Được, bây giờ tôi làm cho cô có con, để sau này cô cũng chịu thử một chút nỗi đau mất đi đứa con của mình.”
“Loại phụ nữ thay đổi thất thường tâm như rắn độc như cô không xứng được trở thành mẹ.”
A! Lời nguyền rủa của anh lại linh nghiệm nhanh như vậy. Cô nhảy được khỏi xe thì thế nào? Đứa nhỏ chưa chắc đã giữ được! Cô không muốn kết quả như vậy, cô vừa mới biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này, cô còn chưa kịp sinh nó ra, ông trời đã muốn tàn nhẫn cướp nó đi. Sao ông trời muốn cho cô một trò đùa tàn khốc như vậy? Đây là ông trời muốn trừng phạt cô sao?
Hứa Giai Lị sắc mặt trắng bệch, nắm lấy tay Dịch Dương khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299685/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.