“Được rồi, Nhan Nhan, đừng buồn nữa.” Tiêu Thần Phong nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói nhỏ, “Nếu người đàn ông đó thật sự yêu em, anh ấy chắc chắn sẽ tin em”.
“Nhưng anh ấy lại không yêu em.” Mạc Tâm Nhan đau buồn lắc đầu.
Tiêu Thần Phong thở dài, "Nhan Nhan, em chưa nghĩ tới việc từ bỏ anh ta sao?"
“Nghĩ về việc…” Mạc Tâm Nhan ngồi dậy khỏi vòng tay anh, thì thầm, “Em đã nghĩ đến việc buông tay, từng nghĩ đến việc rời xa anh ấy, nhưng khi nghĩ đến những ngày tháng không có anh ấy, tim em lại đau, thực sự rất đau. "
Tiêu Thần Phong rũ mắt xuống, một lúc lâu mới cười khổ nói: "Thật tuyệt nếu người em yêu là anh."s
"Nhưng trên đời này không có nếu như..." Mạc Tâm Nhan cười khổ, “Ông trời sắp đặt cho emgặp anh ấy sớm hơn và yêu anh, đó là sự sắp đặt cho em cả đời này."
Nghe Mạc Tâm Nhan nói, ánh mắt Tiêu Thần trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên vài hình ảnh ký ức vụn vặt.
“Nhan Nhan, anh đã tìm thấy em.” Một cậu bé cười rạng rỡ nhìn cô gái nhỏ đang trốn trong bụi cây.
"Anh Nhược Minh vẫn lợi hợi nhất, còn anh Dịch Dương thì không tốt chút nào, tương lai em sẽ kết hôn với anh Nhược Minh."
"Anh Nhược Minh, đừng đi..."
Buổi sáng, một cậu bé gầy guộc lặng lẽ đi về phía con đường, cô bé vừa khóc vừa đuổi theo cho đến khi ngã xuống đất, cậu bé không ngừng quay đầu nhìn lại cô bé, nhưng cậu bước đi rất kiên quyết ... …
Tiêu Thần Phong cụp mắt xuống, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299680/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.