Cô kinh hãi nhìn chiếc xe, một lúc vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Chủ xe không kìm được mà chồm người ra ngoài cửa kính xe, hung dữ mắng chửi: "Còn không mau cút đi, đồ điên, muốn chết thì tránh xa tôi ra".
Cô ôm lấy tay thất thần nhìn người tài xế, đọng lại trong tâm trí cô lúc này là vết máu ở chân Hứa Giai Lị. Mặc dù cô không giết đứa trẻ, nhưng nó đã chết ngay trước mặt cô. Cô luôn muốn có một đứa con, tại sao không có được thứ mình muốn mà người khác lại có thể giết chết nó một cách dễ dàng như vậy.
Tài xế mắng mỏ một hồi lâu, thấy cô không phản ứng gì, ông ta tức giận bước xuống xe, vừa mở cửa ra thì thấy một người đàn ông đẹp tuấn mỹ vội vàng chạy tới kéo người phụ nữ sang một bên.
Ông ta mắng chửi "đồ điên", rồi quay lại xe phóng đi.
"Nhan Nhan, em có chuyện gì vậy? Sao lại đứng thất thần ở giữa đường vậy?" Tiêu Thần Phong đau long hỏi.
“Con của Hứa Giai Lị chết rồi, rất nhiều máu.” Mạc Tâm Nhan vẻ mặt đờ đẫn nói, không hề để ý một tia kỳ lạ xẹt qua trong mắt Tiêu Thần Phong.
“Nhan Nhan, Hứa Giai Lị mất con không liên quan gì đến em, con của Hứa Giai Lị và Dịch Dương chết đối với em không phải chuyện tốt sao?” Tiêu Thần Phong trầm giọng ôm vai cô.
"Không ..." Mạc Tâm Nhan vội vàng lắc đầu, đột nhiên nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, khóc đến , "Bọn họ đều đang buộc tội em, luôn nói là em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299678/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.