Mạc TâmNhan đau đến hít thở không thông, hai tay liều mạng giãy dụa, chân cũng bắt đầu vùng vẫy lung tung.
Qua rất lâu, Dịch Dương mới buông cô ra, trên cánh môi vương đầy vết máu, đó là máu của cô.
“Dịch Dương, anh mẹ nó bệnh thần kinh à, lúc cho anh anh không muốn, bây giờ anh đang làm gì, cưỡng ép chơi đùa một chút sao?”Bên trên cánh môitruyền đến cảm giác đau rát, Mạc Tâm Nhan liếm liếm môi, tiếp tục quát:“Ở chỗ Hứa Gia Lị bị chọc tức chạy về đây nổi điên cái gì, lần sau uống nhiều như vậy thì đừng trở về.”
“Cô rất mong tôi không trở lại đúng không.”Dịch Dương nhìn chằm chằm cô thấp giọng mở miệng, thanh âm khàn khàn cất lên ẩn chứa một vẻ làm người ta không rét mà run.
Nghe anh ta nói như vậy, Mạc Tâm Nhan trong lòng càng tức giận, ban đầu cô đang ngủ ngon giấc, người đàn ông này hơn nửa đêm đánh thức cô dậy thì thôi, bây giờ lại không chỉ đối với cô như thế, lại còn châm chọc thêm.
Cô lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm,châm chọc cười nói:“Anh không phải vẫn luôn vui vẻ ở chỗ Hứa Gia Lị sao? Sao nghe lời này, giống như là đang trách tôi không cho anh trở về vậy. Dịch Dương, tôi cho anh biết, sau này mặc kệ anh có trở về cái nhà này hay không, tôi cũng không quan tâm.”
Đúng, cô thật sự không quan tâm, bởi vì loại tịch mịch cùng cô độc này cô đều đã quen rồi. Cô lại rất hoài nghi, chuyện cô yêu anh ta có thể không có chút ý nghĩa nào trong cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299673/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.