Cô kinh sợ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa, cho dù gác dao lên cổ cô, cô cũng sẽ không tin tưởng người đàn ông ấy sẽ đích thân nấu canh hoặc là nấu cơm cho cô ăn.
Quả nhiên, lúc người đàn ông ấy đi đến, đã nói một câu: “Đây là canh gà mẹ tôi hầm cho cô, tôi đem tới giùm.”
“Anh đem chuyện tôi nằm viện nói cho mẹ nghe.” Mạc Tâm Nhan kinh ngạc hỏi, trong giọng nói hơi có chút tức giận.
Dịch Dương gật gật đầu, không nói gì, chỉ là cúi đầu đưa bình canh cho cô.
Mạc Tâm Nhan lại một lần nữa kinh sợ nhìn hành động của anh ta, nửa ngày, nghi ngờ hỏi: “Sao mẹ lại không đến, mẹ không hỏi tôi vì sao nằm viện à?”
“ Mẹ tôi bề bộn nhiều việc, tôi nói với mẹ cô bị ngã đang nằm viện.” Dịch Dương nhàn nhạt nói xong, đem bình canh nóng đưa cho cô.
Cô có chút phản ứng không kịp, chậm chạp chưa đưa tay tiếp nhận, Dịch Dương không khỏi có chút tức giận, nhìn cô châm chọc gầm nhẹ nói: “Canh này nếu là Tiêu Thần Phong đưa cho cô, sợ là cô đã cướp lấy không kịp mà uống rồi.”
Không rõ anh ta vì sao luôn luôn nhắc đến Tiêu Thần Phong, sắc mặt Mạc Tâm Nhan không khỏi chùng xuống, gầm nhẹ nói: “Dịch Dương, anh bệnh thần kinh à, không muốn đến thăm tôi thì đừng có đến, dùng lời lẽ châm chọc tôi vui lắm à?”
“Mẹ tôi nhờ tôi đem canh tới, không phải thế cô cho rằng tôi nhàm chán lắm sao, đặc biệt chạy tới nhìn cô?” Ngữ khí Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299668/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.