"Màn cầu hôn lãng mạn dưới ánh nến và bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ kia đã chính thức kết thúc chặng đường làm bạn bè của chúng tôi!"
Dường như màn cầu hôn ấy được thượng đế ưu ái đến kì lạ. Mọi vật hôm đó thuận theo ý họ vô điều kiện.
"Chả phải thượng đế là người tạo ra và kết nối mối tình này hay sao? Ưu ái cũng là chuyện hiển nhiên thôi!"
"Nhưng cũng không hoàn toàn vì ngài ấy mà chúng tôi mới đến đi đến được bây giờ, thứ chúng tôi liều mạng níu giữ. Chính là đoạn tình cảm đã bị bỏ dở từ kiếp trước, đoạn tình cảm mà đến tận kiếp thứ 4...Chúng tôi mới có thể hàn gắn, đoạn tình cảm mà 4 kiếp dài đằng đẳng chúng tôi mới tìm thấy nhau...Nhất định kiếp này, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Chúng tôi cũng nhất định sẽ không bao giờ bỏ lỡ người ấy!"
Họ ngồi dướng bờ biển ngắm ánh dương rực rỡ, nắm lấy tay nhau cùng đón bình minh ngày mới. Thật đẹp và lộng lẫy!
Tiếng sóng biển êm đềm vỗ nhè nhẹ vào bờ cát, pha lẫn một chút gió mới hiu hiu mát lạnh làm bừng tỉnh mọi cơn say. Mặt biển trong trẻo tựa như một tấm gương phẳng lặng được điểm xuyến lên một chút lấp lánh của ánh bình minh.
Khung cảnh tuyệt đẹp đến mê hồn!
An Hy nhìn ra xa, tay nắm chặt bàn tay người yêu mà khóe miệng cũng bất giác cong lên.
"Còn gì hạnh phúc hơn là cùng người mình yêu đón ánh bình minh vào mỗi sáng. Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3730506/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.