Sau bao ngày tập luyện khắc nghiệt, mặc lên mình bộ vest đen, đeo vào chiếc mặt nạ đầu sói. Lưu Viễn nhìn bản thân trong gương chẳng khác gì ông bố Tống Thiên Khải của cậu. Khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cười khổ. Có vẻ như cậu không còn là "Hắc Long" ngang ngược mà ngôi trường cấp 2 cũ thường nhắc đến, mà thay vào đó lại là một con "Sói bạc" vô cảm, lạnh lùng với ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng người đối diện.
Không được chết đâu đấy nhóc con!Bố làm như con là kẻ yếu kém như lão già nhà bố ấy nhỉ? Xem thường con quá rồi!Cậu tiện tay cầm theo khẩu súng lục rồi nhét vào túi áo, lạnh lùng mà rời đi. Vẫy tay lui sau, cậu lạnh lùng nói:
- Chờ tin tốt của con.
Ông nhìn cậu con trai bây giờ gần như vô cảm của mình không tránh khỏi đau xót, có lẽ là do sự lựa chọn ngu ngốc của ông nên cậu mới trở thành bộ dạng hiện giờ. Thế giới của cậu không có cô bé ấy làm nguồn sáng, thì dù có thấy trăm sắc hoa đua nở cũng chẳng còn đẹp, màu đỏ của máu cũng dần trở thành một thứ dịch đen vô vị.
Nếu không có tia nắng mang tên An Hy ấy, Thế giới của Tống Lưu Viễn chỉ là một màu xám đen đơn điệu và tẻ nhạt.
Tại căn cứ địa của một ông trùm cũng có máu mặt trong giới giang hồ, tổ chức đã bắt cóc người anh em chí cốt của bố Lưu Viễn, tìm mọi cách để khiến ông ấy thua cuộc một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643270/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.