Lưu Viễn chạy đến nơi, đập vào mắt cậu là một nhà hát bỏ hoang u ám và tối tăm. Một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu chàng trai ấy. An Hy, cô nhóc đó...Sợ bóng tối. Lưu Viễn bắt đầu hoảng hốt, mồ hôi đã thấm qua lưng áo ướt đẫm. Sức khỏe cậu chưa ổn định đã phải chạy một quãng đường dài như thế, còn là chạy không ngừng nghỉ khiến
Lưu Viễn dần đuối sức.
Cậu thở dốc dựa vào gốc cây, tay đập vào lồng ngực thở một cách khó khăn. Rồi Lưu Viễn đi đến bẻ một thanh gỗ mục của nhà hát làm vũ khí. Ánh mắt liền trở nên sắc bén, chân vội bước vào trong tòa nhà.
Chưa đợi cậu kịp phản ứng một tên mặc áo đen đã kẹp lấy cổ Lưu Viễn từ đằng sau, tên khác lại từ bóng tối lao đến đá vào bụng cậu ấy khiến Lưu Viễn đau đớn.
Cậu cố gượng dậy dùng lực hết sức đạp mạnh vào người tên phía trước, rồi quay người nắm chặt gậy đánh vào đầu tên phía sau khiến bọn chúng choáng váng.
Chỉ mới hai tên đã khiến cậu ấy thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy đầy trán. Chưa để Lưu Viễn nghỉ ngơi, một tên từ sau cậu liền dùng gậy đánh thẳng vào gáy Lưu Viễn khiến cậu mất đi phương hướng mà ngã quy.
xuống đất.
- Vậy được rồi! Được rồi! Đánh thế đủ rồi!
Phàm Hiên từ cánh gà trên sân khấu đi ra, vừa vỗ tay vừa thán phục. Lưu Viễn không tin được vào mắt mình, đồng tử liền co lại. Cậu dường như không nghĩ được kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643198/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.