Cô nhóc tinh ranh nói xong câu, liền nở nụ cười ngây thơ vô tội. Câu nói "Nhưng như thế lại rất hợp đôi với Đầu gấu còn gì" của An Hy nhằm ám chỉ cô cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, kẻ xấu thì đi đôi với kẻ xấu.
Thanh âm nhẹ nhàng ấy vừa hay được rót vào tai Lưu Viễn, mặt cậu bỗng chốc ửng đỏ, cậu thầm nghĩ:"Tiểu
Hy...nói vậy.. là..là cậu ấy... nói mình và cậu ấy...rất hợp đôi.sao!!"
Trong lòng cậu bây giờ vui sướng không thể tả. Phàm Hiên cậu ta không thể tin vào tai mình, không ngờ cô tiểu thư nhìn có vẻ vô hại này lại là một con sói già đội lốt cừu non. Cố gắng bình tĩnh cậu nở nụ cười gượng, rồi bảo:
- Cũng sắp vào học rồi!..tớ về lớp đã nhé, mai lại đến chơi với cậu.
Lưu Viễn nhìn cậu ta rồi cười, tay chào tạm biệt Phàm Hiên.
- Biến đi! Cậu không cần phải đến nữa!!
Cậu ta quay lưng rời khỏi lớp, mặt đã biến sắc. Ai mà ngờ lại bị một con nhóc nói cho cứng họng đến không nói được lời nào như thế. Phàm Hiên siết chặt tay, lẩm bẩm:
- Không ngờ có một ngày mình bị một con nhóc, nói cho không thể thốt được câu nào!! Ha tiểu thư Lục gia cũng
cthn tHU vị!
Phàm Hiên đến trước cửa phòng y tế, tay đẩy cửa bước vào. Đến giường của Tùng Lâm đang nằm, cậu ta thở dài.
Tay đấm mạnh vào tường, Phàm Hiên mặt hung dữ nói nhỏ vào tai Tùng Lâm:
Tao thật sự không ngờ, tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643186/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.