Sầm Dao bị lay tỉnh giữa chừng, tay Heinz nâng mặt y, giọng nói có ý cười rõ rệt: "Nếu là bình thường anh sẽ bế em lên giường luôn, tiếc là bây giờ không cựa quậy được."
Sầm Dao dụi vào lòng bàn tay hắn, cọ rơi giày, cẩn thận bò lên giường với Heinz. Động tác chậm chạp trì trệ, giống con thú nhỏ chưa tỉnh ngủ. Heinz yêu chết dáng vẻ này của thanh niên, hơi nhổm dậy ngồi dựa vào đầu giường, dùng cánh tay trái không bị thương cẩn thận che chở cho Sầm Dao, hỏi: "Gối lên tay có bị tê không?"
Sầm Dao không nghe rõ hắn nói cái gì, ậm ờ mấy tiếng, co quắp trong không gian cánh tay trái của Heinz chừa ra, nắm lấy vạt áo hắn, một lần nữa thiếp đi.
Thật ra giường bệnh cũng rộng, Sầm Dao lại cẩn thận co mình nằm sát mép, trước kia y không có thói quen này. Ban đầu Heinz còn tưởng là Sầm Dao sợ đụng phải vết thương của mình, nhưng tư thế này giống không có cảm giác an toàn hơn, co chân co tay vô thức che chở bụng, bàn tay còn nắm chặt vạt áo hắn không chịu thả. Heinz chỉ cần hơi dịch chuyển một chút Sầm Dao lập tức ngủ không yên, lúc đó hắn mới hiểu ra, cảm giác chua xót mãnh liệt níu lấy trái tim.
Alpha vươn tay, dịu dàng và có tiết tấu vỗ lưng cho Sầm Dao, mùi đàn hương thư giãn bao trùm Omega trong lòng. Andrew mang tới một đống giấy tờ cần xử lý, gõ cửa đi vào, thấy thế động tác cũng nhẹ nhàng hẳn. Heinz quay đầu ra hiệu cho anh ta giữ im lặng, đợi Sầm Dao trong vòng tay dần thả lỏng, mới đè giọng hỏi: "Liên quan tới đàm phán hiệp ước à?"
Andrew gật đầu, nếu không phải quá khẩn cấp thì anh ta cũng không muốn tới làm phiền họ lúc này. Giường bệnh không có chức năng chặn tiếng ồn, Andrew chỉ có thể cố gắng thì thầm: "Thật ra tôi tới tìm cậu Sầm, ý nguyên soái là đàm phán hiệp ước trăm năm, nếu ngài không có mặt được thì có thể để cậu Sầm ra mặt."
Heinz nhướng mày, mở EP nhận văn kiện. Khi Sầm Dao dẫn theo đoàn Thân Vệ Quân số 7 tới tìm hắn, Heinz đoán thế cục đã được giải quyết xong xuôi, mà Andrew tới báo cáo với hắn các việc cần chuẩn bị cho đàm phán hiệp ước càng khiến tảng đá lớn trong lòng Heinz được đặt xuống. Alpha lướt một lượt ghi chú mấy ngày qua của Andrew, mãi không nói gì.
Sầm Dao ở bên cạnh hơi cau mày, co chân che bụng, Heinz vội vàng che giúp y, cúi người nhỏ giọng an ủi: "Anh đây."
Thanh niên lại cuộn mình dựa vào cánh tay Heinz, ngón tay Alpha nhẹ nhàng vuốt chóp mũi đỏ ửng của Omega.
Hắn vẫn luôn biết Sầm Dao không phải là Omega cần được "bảo vệ" mà nền giáo dục Liên Bang tạo ra, Sầm Dao có năng lực, có rất nhiều quyết đoán, đây là điều kiện hàng đầu hắn quyết định để lại mã chìa cho y. Ngoài ra cũng là để bảo vệ cho sự an toàn của người yêu.
Nhưng quan trọng nhất là, nếu trên thế giới này có một người vô điều kiện tin tưởng lựa chọn của hắn, đồng cảm với hắn, hoàn toàn lí giải những đăm chiêu và kiên trì của hắn, người đó chỉ có Sầm Dao.
Những ghi chép trên EP không chứa đựng bất cứ tình cảm và khuynh hướng nào, đúng mực ghi lại trọng tâm tình tiết phát triển trong giai đoạn mấu chốt sau khi hắn mất tích. Heinz đột nhiên cười, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa tự hào vừa đau lòng. Thật ra hắn cũng không ngờ Sầm Dao có thể hoàn thành xuất sắc như vậy, trong 3 ngày hắn xảy ra chuyện, Sầm Dao còn mang thai, chịu đựng sự khó chịu của cơ thể và bất an to lớn, tỉnh táo cứng rắn khống chế cục diện. Bố trí và kế hoạch mười mấy năm của Heinz, ở thời khắc mấu chốt nhất đã không thất bại trong gang tấc, nó đi về phía cần phải đi theo sự thúc đẩy của Sầm Dao.
Một lúc sau, Heinz nhẹ nhàng gõ lên màn hình EP, cười nói: "Xem ra để Sầm Dao cầm mã chìa, sau mấy hôm vừa rồi các cậu cũng phục."
Andrew từ chối cho ý kiến: "Ngài không có mặt, chúng tôi chỉ nghe lệnh người cầm mã chìa."
"Vậy tiếp tục đi, dù sao Heinz Norman vẫn chưa rõ sống chết." Ngón tay Heinz trượt xuống tắt EP: "Đàm phán để Sầm Dao ra mặt."
"... Ngài chắc chứ?"
Andrew không nhịn được biểu thị chất vấn với mệnh lệnh của hắn. Anh ta đã theo Heinz gần 10 năm, biết rõ hơn ai hết hắn đã tốn bao tâm huyết cho trận đàm phán này. Huống hồ xuất hiện ở buổi đàm phán không hề đơn giản, nó mang ý nghĩa chính trị cực lớn, càng miễn bàn ý nghĩa trọng đại của sự kiện then chốt này, chắc chắn sẽ được ghi vào tài liệu giảng dạy lịch sử. Andrew nói: "Trung tướng, hi vọng ngài sẽ cẩn thận cân nhắc, vết thương của ngài cũng không nghiêm trọng đến mức nửa tháng không thể xuống giường để có mặt trong buổi đàm phán."
Heinz rủ mắt gạt phần tóc dính trên trán Sầm Dao, chẳng mấy để tâm: "Trung tá, tôi bị thương rất nặng, thật sự không thể có mặt trong buổi đàm phán."
Andrew: "..." Cái thể chất biế.n thái và giọng điệu này của ngài thật sự quá khó để làm người khác tin tưởng.
Andrew vùng vẫy giãy chết: "Công việc cho đàm phán rất phức tạp rườm rà, cậu Sầm lại đang mang thai, ngài cũng không thể để cậu ấy lo những chuyện này, không được nghỉ ngơi đầy đủ chứ?"
"Sầm Dao đọc một lần là nhớ, chút tư liệu đó rất đơn giản với em ấy." Heinz tập trung vuốt lại tóc cho Sầm Dao: "Vả lại tôi có thể chuẩn bị cho em ấy, đồng thời giải thích kĩ càng các mục cần chú ý, năng lực của em ấy thế nào mấy hôm vừa rồi các cậu cũng đã rõ như ban ngày."
Andrew: "..."
Anh ta nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày mình lại dùng cụm từ thấy sắc mờ mắt để mô tả cấp trên của mình.
"Andrew, tôi biết ý nghĩa cho việc xuất hiện ở buổi đàm phán." Heinz nhéo mặt Sầm Dao một cái, dựa vào đầu giường nhìn cấp dưới, đôi mắt xanh lam phẳng lặng sâu thẳm: "Nhưng nỗ lực hơn 10 năm qua của tôi không phải là để sáng tạo sự kiện lịch sử, càng không phải một buổi đàm phán được toàn dân quan tâm. Tôi làm chỉ vì điều ước hòa bình trăm năm."
"Cho tới nay mục đích của tôi chỉ là lấy lại lãnh thổ bị xâm lược của Liên Bang, phá vỡ những hiệp ước nhục nhã bị ép phải kí kết trước đó." Heinz nói: "Tôi chỉ là không muốn để máu của cha ông chảy một cách vô ích, càng không muốn phụ di nguyện của họ. Tôi muốn để con tôi, để công dân của Liên Bang, những con người đang nỗ lực sống có thể yên tâm sinh hoạt trong một quốc gia hùng mạnh và yên ổn."
Andrew há miệng, cuối cùng không nói được gì. Anh ta hành quân lễ với Heinz, lẳng lặng ra ngoài.
Khí nóng bên ngoài cửa sổ mờ mịt tạo một vầng sáng, Heinz tựa vào đầu giường ngắm Sầm Dao. Hắn như người không có việc gì, quên đi tất cả gánh nặng và trách nhiệm. Chuyện quan trọng nhất của Heinz Norman ngày hôm nay là đợi Omega của hắn tỉnh giấc, sau đó hai người trao đổi pheromone, hôn nhau thật triền miên và dịu dàng.
Nguyện vọng của Heinz được thực hiện, mí mắt của Omega đang ngủ bỗng run run. Y rất dính người, chuyện đầu tiên làm khi tỉnh lại là dùng khuôn mặt ngủ tới đỏ bừng, cọ vào tay Heinz. Alpha vuốt ve Sầm Dao một hồi, hỏi: "Có muốn hôn không?"
Sầm Dao bảo có.
Heinz nói rất nghiêm túc đàng hoàng, như thể đang giảng bài trong hội nghị: "Nhưng mà bây giờ anh bị thương không cựa quậy được, chỉ có thể để Dao Dao chủ động."
Sầm Dao cũng không giận, y ngồi quỳ, sợ đè vào vết thương của Heinz nên tay chỉ đặt hờ trên vai Alpha, ngẩng đầu hôn Heinz.
Bạc hà bị ngậm hôn, tiếng nước nhỏ vụn, đầu ngón tay xanh xao của Omega dần hiện một màu hồng nhạt. Hôn tới cuối, Sầm Dao phải bứt ra điều chỉnh hô hấp. Heinz khẽ cười, bàn tay to đè lên gáy Sầm Dao, kéo người vào lòng. Nụ hôn của hắn bồi hồi từ tai tới gáy Omega, sau đó răng nanh cắn vào tuyến thể, đàn hương dịu dàng quen thuộc mạnh mẽ bao trùm Sầm Dao.
"Sao lại ngoan thế này?" Heinz hôn lê,n chóp mũi y: "Kiểu như là anh muốn làm gì cũng được ấy."
"Không phải kiểu như." Sầm Dao cọ hắn, giọng ngọt thỉu: "Chỉ cần anh muốn."
Heinz thở dài: "Đừng có dụ anh, giờ có muốn thế nào thì cũng chỉ là muốn."
Sầm Dao không khỏi bật cười, y tiến tới thì thầm bên tai Heinz, Alpha nhướng mày, nắm tay y đặt lên miệng hôn: "Bé cưng, hi vọng đến lúc đó em không hối hận."
"Chắc là sẽ không đâu." Sầm Dao còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút là được."
Heinz cũng rất chân thành nói: "Em không thể có lòng tin với sự tự chủ của anh như vậy được."
Chủ đề bắt đầu phát triển theo hướng không mấy khỏe mạnh, cả hai ăn ý không nói nữa. Sầm Dao nằm lỳ trên giường nghịch ngón tay Heinz, chợt nhớ ra, bảo hắn: "Bác sĩ Lục nói bé con là Alpha đó."
Heinz: "... Chắc chắn chưa?"
Sầm Dao nghe ra cảm xúc trong lời hắn, mất hứng: "Alpha thì làm sao, anh còn kì thị giới tính à?"
"Không phải." Heinz nói: "Nhưng đúng là anh muốn con là Omega hơn. Em nghĩ xem, Omega đáng yêu biết mấy, tóc đen mắt đen giống em, làm nũng mềm mại, còn không nghịch ngợm quấy phá. Chẳng lẽ em không thích bé con ngoan ngoãn à?"
Sầm Dao bị hắn thuyết phục, khó nghĩ: "Nhưng mà Alpha cũng tốt mà, Alpha cũng có bé rất ngoan. Chẳng phải hồi bé anh cũng không thích ầm ĩ luôn ngoan ngoãn đó sao?"
Heinz không nhịn được cười: "Hình như chờ mong của chúng mình với con đều là phiên bản thu nhỏ của người kia."
Sầm Dao: "... Đúng rồi, như vậy không tốt lắm."
Heinz gật đầu, hai người bắt đầu kiểm điểm bản thân: "Không nên định hình khuôn mẫu cho một đứa bé còn chưa chào đời."
Sầm Dao chống má thở dài: "Làm papa khó ghê."
Heinz lại cười: "Nghĩ thế tự dưng thấy anh cầm thú thật." Heinz rướn tới thơm má lúm đồng tiền của Sầm Dao: "Em mới 20, anh đã làm em mang bầu."
Sầm Dao nhéo tai hắn, dùng sức nặn: "Đúng rồi đó trung tướng Norman, sao anh luôn được hời từ em vậy."
Hai người nhìn nhau bật cười, Heinz hôn y, lại nói: "Là vinh hạnh của anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]