Sự tê dại và ngứa ngáy lan từ mu bàn tay tới toàn thân, Heinz nhìn thẳng vào mắt Sầm Dao, yêu thương và dịu dàng trong đó gần như khiến hắn tan rã. Tâm trí Heinz lúc này sinh ra một ý nghĩ kinh khủng và yếu ớt, hắn muốn khuất phục trước tình yêu dịu dàng ấy.
Sầm Dao mỉm cười nhìn hắn, giọng nói cũng mềm mại: "Heinz, anh xấu hổ à?"
Yết hầu Heinz chuyển động, một cảm giác chát chúa không thể diễn tả xông lên cổ họng và chóp mũi, hắn chợt nhận ra, mình đang run rẩy.
Sầm Dao vẫn nắm tay hắn, lòng bàn tay Heinz có một vết thương mới, sâu tới mức thấy xương. Loại tổn thương này với Heinz là chuyện thường ngày, chỉ là sợ dọa tới Sầm Dao nên mới dùng máy chữa trị che giấu. Nhưng giờ phút này, hai tay được Sầm Dao nâng niu trân trọng giơ lên, Heinz mới biết hóa ra vết thương đau tới vậy.
"Cha nuôi em, Kitahara Aosuke, chắc chắn anh đã từng nghe tên ông ấy. Tên của cha nuôi và Adrian xuất hiện trên trang đầu tiên của cuốn tóm tắt kĩ thuật điều khiển cơ giáp. Tiết đầu tiên anh học ở trường quân đội, cái tên đầu tiên, không phải ông ấy thì sẽ là Adrian." Sầm Dao cúi đầu, êm ái cầm tay Heinz: "Mà trong những năm tháng em có kí ức, khi mà ông còn chưa qua đời trong sự kiện Sao Lăng Vân, ấn tượng của em về ông ấy, luôn là đau khổ."
"Hệ liệt G17 so với G16 là một bước nhảy vọt, với bước nhảy này, Liên Bang giành được thắng lợi tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-xung-doi/3466592/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.