Bởi vì có một giai đoạn nhỏ thành công, cuối tuần Sầm Dao không phải tăng ca, y xử lý vườn hoa của mình từ đầu tới đuôi.
Cắt tỉa nhánh hoa, trồng dặm, mấy công việc tinh tế này Adam không thể đảm nhiệm, cả vườn um tùm hoa cỏ này đều là do y tỉ mẩn chăm sóc. Sầm Dao đeo găng bồi thêm đất cho sen đá, nghe thấy Adam bảo: "Cậu chủ, thiếu tướng sử dụng phòng huấn luyện."
Sầm Dao vẫn đang đeo găng, dùng mu bàn tay lau mồ hôi: "Anh ấy đang làm gì?"
"Đánh boxing ạ."
"Ngắt điện phòng huấn luyện." Sầm Dao khẽ cười: "Sáng nay vết thương mới kết vảy mà đã dám quậy rồi."
Adam: "..." Kinh nghiệm nhiều năm cho nó biết bây giờ tốt nhất là không nên lắm mồm.
Năm phút sau, Heinz bị ép ngừng huấn luyện cầm vòi nước đi tới cạnh Sầm Dao. Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười của Omega, hắn hiếm thấy mà chột dạ, khẽ hỏi: "Em cần giúp gì không?"
Sầm Dao đứng dậy duỗi hai tay với Heinz, ra hiệu cho hắn cởi găng giúp mình: "Hoa hồng sa mạc cần phải cắt tỉa cành lá, tôi đi mua thức ăn."
Heinz cởi găng làm vườn của Sầm Dao: "Vết thương của anh đã kết vảy, anh biết lượng sức mình." Nhìn Sầm Dao một hồi, hắn bổ sung: "Anh từng bị thương nặng hơn thế này nhiều, chút huấn luyện đó không là gì."
"Vậy anh huấn luyện tiếp đi." Sầm Dao dịu dàng cười: "Giải thích với tôi làm gì? Anh là thiếu tướng, chẳng lẽ huấn luyện còn phải nhìn sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-xung-doi/3466579/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.