Tới ngày thứ 6, kì độ.ng dục của Sầm Dao cuối cùng cũng kết thúc. 
Pheromone của cả hai quấn quýt trong không khí, chiếc rèm nặng nề che phủ cửa sổ sát đất, ánh nắng len lỏi qua khe hở chảy vào trong. Sầm Dao tỉnh giấc trên giường, cả người thoải mái nhẹ nhàng, chăn mền cũng khô ráo ấm áp, có mùi pheromone của Alpha. 
Y há miệng gọi Adam, giọng khàn không cả ra tiếng, tóc tóc, tiếng Adam vang lên: "Tiên sinh, chào buổi sáng." 
Sầm Dao ngồi dậy, chăn mềm trượt xuống, lộ ra cơ thể loang lổ dấu vết, chỗ này xanh chỗ kia đỏ, trông rất thê thảm. 
Sầm Dao: "..." 
May là y không thấy đau nhức gì. 
"Thiếu tướng Norman đã xoa bóp cho cậu." Adam nói: "30 phút trước ngài ấy còn đặt máy chữa trị trên mạng, nếu cậu dậy muộn thêm chút thì sẽ không thấy những dấu vết này." 
Sầm Dao không chấp vặt với AI, vén chăn định xuống giường, nào biết chân mềm nhũn, quỳ luôn ra đất. 
Sầm Dao suýt văng tục. 
Adam: "Ha! Ha! Ha!" 
Sầm Dao tắt EP, nhưng vô dụng, thời gian tắt của y đã tới giới hạn. 
Adam lại bắt đầu không cảm xúc chế giễu. 
Sầm Dao tìm được quần của mình ở bên giường, nhưng không thấy áo. Y đói muốn chết, cuối cùng khoác luôn cái áo sơ mi đã bị chà đạp đến mức không thể thê thảm hơn của Heinz. 
Heinz to hơn Sầm Dao hẳn mấy cỡ, y mặc áo sơ mi của Alpha như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn. 
Bên dưới vẫn hơi khó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-xung-doi/3466555/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.