🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Heinz rời khỏi sân huấn luyện, đi thẳng tới kí túc xá của quân đội. Andrew đã chuẩn bị sẵn lễ phục cho hắn, Heinz tắm xong dặn Andrew những điều cần chú ý trong diễn tập quân sự ngày mai.

Khoác lên chiếc áo màu đen thêu chỉ vàng, ngón tay thon dài trắng lạnh khẽ vuốt ve tua cờ, đeo huy hiệu, rồi chiếc ghim hoa hồng trên cổ áo. Động tác của hắn mượt mà, giọng điệu lại vẫn lạnh tanh: "Mấy cái lễ nghi làm sao cho đẹp chút, bộ quân ủy sẽ phái người tới, đừng để họ nắm thóp."

Andrew tận chức tận trách ghi lại, nhìn thời gian, lại nhìn Heinz thong dong mặc lễ phục, một lần nữa nhắc nhở: "Thiếu tướng, 6 giờ ngài có hẹn với cậu Sầm ở nhà hàng Tinh Quang, hi vọng ngài vẫn chưa quên."

Heinz đeo thắt lưng: "Chưa". Hắn cầm chiếc nón, vừa đội vừa hỏi: "Chuẩn bị hoa hồng chưa?"

"Đã ở trên xe bay của ngài." Andrew cười nói: "Thiếu tướng, chúc ngài có một buổi hẹn hò vui vẻ."

Heinz đeo găng trắng vào, gật đầu: "Hi vọng là thế."

Mùi hương trang nhã quẩn quanh trong xe, bó hồng trắng yêu kiều hoàn toàn không hợp với chiếc xe lạnh lẽo cứng rắn. Heinz ngồi xuống ghế, mũ đặt trên đùi, màn hình EP là một chuỗi các văn bản do sĩ quan phụ tá và mẹ hắn gửi tới: <Các chi tiết cần chú ý khi hẹn hò>, <Là Alpha thì nên làm những điều này>, <Hướng dẫn che chở Omega>.

Heinz lạnh tanh đọc nhanh như gió, rút ra từ khóa, lại tổng kết trọng điểm, sau đó đổi giao diện, tiếp tục làm việc.

Tới nhà hàng Tinh Quang là 5 giờ 40 phút, sảnh lớn im ắng, không thấy tiếng nhạc du dương mọi ngày. Nhân viên nhà hàng mặc đồng phục đợi sẵn lập tức tới chào hỏi Heinz, cậu ta rất chuyên nghiệp, mỉm cười nói: "Ngài Sầm ở hoa viên Monet đợi ngài đã lâu ạ."

Heinz: "Tại sao không có nhạc?"

"Ngài Sầm nói không thích quá ồn ào, nếu ngài cần, chúng tôi sẽ bắt đầu diễn tấu cho ngài."

Heinz từ chối, theo phục vụ vào trong hoa viên Monet, thầm nghĩ, hóa ra là thích yên tĩnh à?

Một trong những yếu tố nổi tiếng nhất của nhà hàng Tinh Quang là vườn hoa phục cổ và tầng cao nhất mô phỏng trời sao trong vũ trụ. Trong thời đại tất cả đều do AI tiếp quản, nhà hàng Tinh Quang tiêu tốn rất nhiều nhân lực tài lực để duy trì hệ sinh thái tự nhiên của vườn hoa, nên rất được quý tộc ưa thích, thành ra chi phí cũng cực cao, khó đặt bàn, có thể hào phóng đặt bao hết như Heinz là rất hiếm thấy.

Người phục vụ dừng bước ở hành lang dạng vòm trong hoa viên Monet, cười nói: "Ngài Sầm đang ở biển hoa hồng. Chúc các ngài có những khoảng thời gian tuyệt đẹp!"

Hoa hồng trắng thơm ngào ngạt đong đưa trong gió chiều, đôi ủng chiến của Heinz bước trên sàn đá cẩm thạch tạo những âm thanh ngắn trầm. Hắn bước đi nhẹ nhàng, khoảng cách chuẩn xác giữa những sải chân hoàn toàn giống với tính cách của hắn. Heinz đi xuyên qua hành lang, biển hoa với từng mảng hồng trắng trải rộng xuất hiện trước mắt hắn. Giữa màu trắng mênh mông vô bờ cùng mùi hương gần trong gang tấc, hắn thấy được ở chiếc đình lục giác màu trắng giữa biển hoa, có một Omega đang tựa vào lan can hút thuốc.

Hình như y đang gọi điện, màn hình hiển thị hình thức riêng tư, tư thế dựa lan can rất lười biếng, chiếc áo sơ mi đen và quần suông màu trắng, tóc đen chạm vai xõa ra, ngón tay nhỏ xinh cầm điếu thuốc. Nét mặt rất thản nhiên, không biết bên kia nói gì, y rủ mắt gẩy tàn thuốc vào chiếc gạt tàn pha lê tinh xảo bên cạnh, mang theo chút hờ hững.

Heinz thầm nhướng mày. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái, huy chương và dây đồng hồ cấn vào lòng bàn tay đeo găng. Heinz cứ lẳng lặng đứng đó, yên tĩnh đợi Omega kết thúc cuộc gọi.

Khoảnh khắc màn hình biết mất, ủng chiến giẫm lên mặt cỏ, Omega giật mình, quay sang thấy Heinz thì hơi bất ngờ. Nhưng y nhanh chóng mỉm cười, mặt mày cong cong: "Chào anh thiếu tướng Norman, tôi là Sầm Dao." Y thoáng dừng lại vài giây, dụi điếu thuốc, bổ sung: "Đối tượng kết hôn của anh."

Biển hoa trắng mênh mông vô bờ nổi gió, sóng hoa nối nhau, cánh hoa rụng bay về phía chân trời tít tắp, lá xanh rì rào vẫy chào. Heinz ôm bó hoa bước lên cầu thang, tiếng ủng chiến rơi xuống trầm đục, tua rua khẽ đong đưa. Hắn bước từng bước, trong tiếng tim đập bên màng nhĩ, đứng trước mặt Sầm Dao.

Heinz tao nhã cởi găng, vươn tay với y: "Chào em, tôi là Heinz Norman, rất hân hạnh được gặp em."

Giọng hắn rất nặng, âm sắc cũng như khí chất con người, lạnh lẽo cứng rắn, lại như lưỡi đao bổ ngang sóng nước.

Sầm Dao không nghe ra được hắn có bao nhiêu hân hạnh, cũng bắt tay với hắn, ngẩng lên đối diện với cặp mắt xanh lam, mỉm cười.

Sầm Dao chỉ thấy hình ảnh của Heinz thông qua tư liệu và truyền thông, nhưng khi người thật đứng trước mặt, y cũng không thể không cảm thán sự yêu chiều của đấng sáng tạo.

Heinz thật sự là một Alpha quá điển trai ưu tú. Mũi cao môi mỏng, mặt mày sắc nét, nước da trắng lạnh, cánh môi hơi giương tạo vành môi sắc bén, mái tóc vàng sáng chói lại được chải vuốt cẩn thận, rồi đôi mắt xanh như biển cả. Đôi mắt ấy tặng cho hắn khí chất như biển sâu, rét lạnh mà trầm lắng.

Hôm nay hắn mặc bộ lễ phục quân đội màu đen thẳng thớm, lại ôm trong lòng một bó hồng trắng, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng cao quý kia, lần đầu Sầm Dao có cảm giác chột dạ. So với Heinz chuẩn bị đầy đủ tràn ngập thành ý, y thật sự có hơi quá qua loa.

Dù có thế nào thì việc đối tượng kết hôn đầy phong độ như vậy vẫn khiến Sầm Dao khá vui.

Hai người vẫn đang bắt tay, tay của Heinz to hơn hẳn tay Sầm Dao, trông thì thon dài tinh xảo, nhưng nắm lấy mới biết có những vết chai cứng vì cầm súng. Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Sầm Dao được hắn giữ trong tay, Heinz không dám dùng sức, thầm nghĩ đáng lẽ vừa rồi không nên cởi găng.

Thời gian bắt tay quá lâu, đã vượt qua lễ nghi xã giao bình thường. Sầm Dao hơi nhúc nhích ngón tay, một giây sau, Heinz rất biết chừng mực buông ra. Hắn lẳng lặng vuốt ve lòng bàn tay, đưa bó hồng cho y: "Hi vọng em thích nó."

Sầm Dao: "..." Đúng là hoa rất đẹp, nhưng to tướng thế này thì ôm mệt lắm.

Y bất đắc dĩ nhận hoa hồng, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm rất khách sáo: "Cảm ơn anh, tôi rất thích."

Heinz không phải người nói nhiều, Sầm Dao nhìn thời gian, trong lòng vẫn còn nhớ nhung số liệu đang chạy ở phòng thí nghiệm, bèn nói: "Chúng ta vào nhà hàng dùng bữa chứ?"

Heinz rất ga lăng nghiêng người, vươn tay mời y đi trước, lúc xuống cầu thang còn nhẹ nhàng đỡ tay Sầm Dao.

Sầm Dao: "..." Không cần phải thế đâu người anh em, hơi quá rồi.

"Không cần đỡ, cũng không cần cẩn thận như vậy." Sầm Dao sắp xếp câu từ, uyển chuyển nói: "Tôi không yếu ớt đến vậy đâu thiếu tướng."

Heinz rất biết lắng nghe, nói xin lỗi, lời lẽ vẫn không kém phần trịnh trọng, khiến Sầm Dao hoài nghi vị thiếu tướng này xuất thân từ đội nghi thức, lễ nghi phong thái đều là điểm tuyệt đối, đảm bảo là sinh viên gương mẫu trong sách giáo khoa dạy nghi thức.

Heinz kiệm lời, Sầm Dao lại lười tìm chủ đề, hai người đi xuyên qua hành lang. Sau lần thứ 2 Sầm Dao chuyển bó hoa sang tay phải để ôm, Heinz mở miệng: "Là tôi không đủ chu đáo, xin em hãy đưa hoa cho tôi."

Sầm Dao không hề khách khí đưa bó hoa cho hắn. Suối nước uốn lượn từ bãi cỏ xanh ra ngoài, thủy tiên và vỹ hoa trắng nở rộ dọc theo cầu gỗ, hình thành một chiếc cầu hoa. Hai người bước lên cầu, Sầm Dao khom lưng chọn một bông uất kim hương màu đỏ, xích lại gần Heinz, cắm nó vào chính giữa bó hồng trắng. Heinz hơi hạ bó hoa xuống để tiện cho Sầm Dao loay hoay.

"Thiếu tướng mới từ bộ quân sự tới à?" Sầm Dao sửa sang lại bó hoa, thuận miệng mở chủ đề.

Thật ra Sầm Dao vẫn là mẫu Omega điển hình, làn da trắng nõn, vóc người nhỏ nhắn. Y có dòng máu châu Á thuần, tóc đen mắt đen, khuôn mặt tinh xảo và mềm mại, đeo vòng chống cắn màu đen. Chỉ xét khí chất, y không có gì khác với những Omega Heinz từng gặp.

Người châu Á thường trẻ hơn so với tuổi, Omega trước mặt – người chuẩn bị kết hôn với hắn mới tròn 20, vừa trưởng thành. Khi y cúi xuống chỉnh lại bó hoa, Heinz không khỏi hoài nghi có phải tư liệu bị sai không, vì bạn đời hợp pháp của hắn trông giống vị thành niên còn đang trong giai đoạn giáo dục cấp độ 2.

"Do quân viễn chinh vừa trở về nên gần đây hơi bận một chút." Heinz nói: "Nhưng bận rộn là trạng thái bình thường, vì yếu tố công việc nên có thể tôi sẽ không làm bạn với em nhiều được."

Sầm Dao nghe thế nhướng mày: "Không sao, hầu hết thời gian tôi ở trong phòng thí nghiệm, cũng không cần người ở cạnh." Y cười, nói với vẻ hài hước: "Chỉ cần anh cam đoan có mặt khi tôi đến kì là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.