Tiệc tàn, Đào Sở Khâm đích thân đưa cô thư ký xinh đẹp của mình ra khỏi cửa. Rồi mới loạng choạng trở về phòng trong bộ dạng say xỉn.
*Cạch.
Cửa phòng mở ra, trong tầm mắt mông lung vì uống nhiều rượu, hắn nhìn thấy vợ mình vẫn còn ngồi trên giường, dường như chờ đợi.
Mảy may không quan tâm bước tới gần, hắn bắt đầu đưa tay cởi áo, lúc phần thân trên đã lộ hẳn ra ngoài, cũng là lúc hắn tới gần người phụ nữ ấy.
"Anh và cô ta có mối quan hệ mập mờ sau lưng em bao lâu rồi?"
Câu hỏi của Tống Nhật Thiên Kim lạnh lùng vang lên, cả ánh mắt sắc bén khiến người đối diện tụt hứng thăng hoa.
Hắn thôi luôn ý định ân ái, nhàm chán nằm xuống vị trí bên cạnh, rồi mới nói:
"Anh không thích người đa nghi, em thôi ngay cái trò tra hạch đó đi."
Thiên Kim nhoẻn miệng cười khinh:
"Nếu là người đàng hoàng, tử tế thì đâu dễ gì bị người khác nghi ngờ vô cớ."
Câu nói của cô là cơn gió tác động vào mạch lửa ngầm đã có sẵn nguồn cơn phun trào trong lòng người đàn ông.
Hắn cau mày, bật người ngồi dậy, nhìn cô lườm lườm:
"Ý em nói tôi không đàng hoàng, tử tế?"
Quay qua nhìn hắn, cô không chút e sợ nào mà đáp trả:
"Anh có tật nên giật mình."
*Chát.
Cái giá phải trả cho sự nghi ngờ có nguyên căn rõ ràng và hoàn toàn đúng đắn của mình là cái tát đau rát được hắn giáng thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-vu-loi-thien-kim-bao-thu/2820070/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.