Hạ Vũ Yến kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lúc nãy cô vừa nghe thấy gì?
Hắn nói cô muốn là được, hắn sẽ sửa ư?
"Anh bị khùng điên gì vậy?" Hạ Vũ Yến không nhịn được nói.
Chỉ là cô đã không hề sợ hắn nữa, không biết có phải bởi vì thật sự đã nhìn thấu hết tất cả mọi việc hay không, hay là mấy ngày nay hắn không làm gì cả nên mới khiến cô buông lỏng cảnh giác với hắn.
"Anh không có điên, anh chỉ là..." Lục Nghệ Văn giải thích một cách ngốc nghếch, nhưng lại phát hiện bản thân cũng không biết phải giải thích điều gì.
Phải giải thích làm sao đây? Nói hắn đã biết tất cả chân tướng của chuyện năm đó nên mới muốn đối xử tốt với cô ấy sao?
Lục Nghệ Văn im lặng rất lâu dưới ánh mắt của cô.
"Theo sự hiểu biết của tôi đối với anh bao lâu nay, thì bây giờ anh đã trả thù tôi rồi." Hạ Vũ Yến nói: "Nói đi, rốt cuộc anh đang âm mưu việc gì?"
"Vũ Yến, anh... anh chỉ là điều tra được chân tướng sự việc đó." Lục Nghệ Văn vội vàng nói: "Anh thật sự không hề âm mưu cái gì cả, anh cũng đã biết được trước kia anh đã hiểu lầm em... anh tin tưởng em."
"Ồ, anh đã biết rồi sao?" Hạ Vũ Yến không ngờ cô lại không có phản ứng kích động gì quá lớn, chỉ rất bình tĩnh: "Biết thì biết thôi. À còn nữa, anh nói anh tin tưởng tôi sao? Anh cảm thấy sự tin tưởng bây giờ của anh có tác dụng hay ý nghĩa gì không? Nó tức cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-thu-han/1843593/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.