Chương trước
Chương sau
Làm bộ làm tịch ư?
Lục Nghệ Văn nhìn qua với một ánh mắt sắc bén như chim ưng.
"Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sẽ vì một nói của tôi mà từ bỏ hết những việc anh sẽ làm ư?" Hạ Vũ Yến không hề do dự gì nói tiếp: "Đây không phải là Lục Nghệ Văn mà tôi quen biết."
Lục Nghệ Văn mím môi.
"Thế nhưng Lục Nghệ Văn." Khoé miệng của Hạ Vũ Yến ngày càng mỉa mai hơn nữa: "Không biết anh còn nhớ không, ba đứa con mà tôi bị sảy thai vì anh, nhưng chúng cũng đều là con của anh. Lục đó anh không hề có chút lòng từ bi gì với những đứa con của mình cả, vậy thì bây giờ còn do dự gì nữa?"
"Nào, anh muốn phá như thế nào? Tiêm cho tôi một mũi thúc đẩy sinh non, hay là tiến hành ngược đãi đối với tôi? Hay là đâm trực tiếp một nhát dao vào bụng của tôi? Hay là sẽ nói muốn tôi nhảy lầu thêm một lần nữa?" Hạ Vũ Yến thản nhiên nói, dường như chỉ đang thảo luận với hắn việc tối nay sẽ ăn gì vậy.
Lục Nghệ Văn có chút hoảng loạn, đây là lần thứ ba hắn cảm thấy hoảng loạn.
Lần đầu tiên là khi nghe được cô nhảy lầu, lần thứ hai là khi biết được tin cô bị bắt cóc.
Trong ánh mắt nhìn Lục Nghệ Văn của Hạ Vũ Yến chỉ có sự tĩnh lặng như nước, nhưng Lục Nghệ Văn thì chỉ muốn trốn chạy.
Hắn cứ cảm thấy sẽ bị đôi mắt ấy nhìn thấu một thứ gì đó.
Lục Nghệ Văn đến phút cuối đã bỏ chạy.
Không dám đối diện với cô ấy, không dám nói chuyện với cô ấy, chỉ để lại một câu cô nghỉ ngơi cho khoẻ xong lại chạy trốn mất.
Hắn bắt đầu cảm thấy cô lạ lẫm khiến hắn e sợ.
Hạ Vũ Yến nhìn chiếc cửa phòng bệnh từ từ đóng lại, sắc mặt cô vô cùng thản nhiên, không hề có chút vui mừng hay phẫn nộ gì.
Dù sao thì bây giờ cô đã nghĩ thoáng hết tất cả rồi.
Có thể sống thì sống, cho dù có chết cũng không vấn đề gì
Đây là suy nghĩ của cô.
Hạ Vũ Yến nằm trên giường, bàn tay phải cứ sờ lên cái bụng bự của cô hết lần này đến lần khác.
.....
Phạm Tiểu Vân đang tức giận đẩy chiếc xe lăn từ toà nhà công ty đi ra, đẩy một cách chậm rãi một mình.
Đi được rất lâu sau, đột nhiên cảm thấy sức cản trên xe lăn, cô hoảng hốt xoay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc một bộ đồ màu đen, còn đeo khẩu trang đang nắm lấy tay nắm xe lăn của cô.
Phạm Tiểu Vân muốn kêu lên theo phản ứng, nhưng lại bị người phụ nữ đó bịt miệng lại: "Là tôi, Giang Mỹ Linh."
Phạm Tiểu Vân mới thở phào nhẹ nhõm, thò ngón tay kéo tay cô ta ra: "Làm gì vậy, làm người ta hết hồn. Sao cô lại ăn mặc như vậy?"
"Bởi vì... tôi đến để lấy mạng cô." Giang Mỹ Linh nhoẻn miệng lên, đột nhiên đẩy cô đi tiếp.
Phạm Tiểu Vân hoảng loạn nhìn cô ta đẩy cô xuống một cái dốc cao.
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Phạm Tiểu Vân nói: "Tôi không hề đụng chạm gì đến cô mà."
"Nhưng mà cô lại làm tôi cảm thấy chán ghét cô, nên làm sao đây?" Giang Mỹ Linh nói: "Quan hệ của cô và Lục Nghệ Văn... sắp tan vỡ rồi đúng không?"
Phạm Tiểu Vân ngay lập tức cáu tức nhìn cô ta nói: "Là cô?"
"Phải, là tôi." Giang Mỹ Linh nói: "Cảm giác bị người thân yêu nhất của mình phản bội nó như thế nào?"
"Tại sao cô lại làm như vậy? Tối đối xử với cô cũng không tồi đó." Phạm Tiểu Vân nhìn con dốc trước mặt, sợ hãi nắm chặt lấy tay cầm: "Tôi không phải đã giúp cô giải quyết Hạ Vũ Yến sao? Cô có thể sống một cách vui vẻ bên cạnh Tống Tiến Hải rồi! Tại sao cô lại còn hại tôi?"
"Không tại sao cả." Giang Mỹ Linh nói: "Còn một chuyện nữa, nhưng cô cảm thấy suốt đời cô cũng sẽ không biết là chuyện gì đâu."
Giang Mỹ Linh cười khẽ: "Phạm Tiểu Vân, cô thật sự quá ngu ngốc."
Phạm Tiểu Vân khựng lại: "Cô nói gì?"
Giang Mỹ Linh nhún vai nói: "Tôi phải đảm bảo con đường ở bên cạnh Tiến Hải ca ca và tôi vô cùng thông suốt, những người ngáng đường, đương nhiên phải giải quyết càng nhanh càng tốt rồi."
"Tôi không hề cản trở cô và Tống Tiến Hải ở bên nhau, chỉ cần cô không có hứng thú với Lục Nghệ Văn là được." Phạm Tiểu Vân nói: "Cô có thể đi làm tất cả mọi việc, đi bất cứ nơi đâu mà cô và Tống Tiến Hải muốn, tôi sẽ không hề can thiệp gì cả."
"Nhưng cô đã biết việc xấu mà tôi làm, thì làm sao tôi lại có thể buông tha cho cô được chứ?" Giang Mỹ Linh nói: "Thật ra tôi cảm thấy cô chướng mắt từ rất lâu rồi."
"Những màn kịnh xanh vỏ đỏ lòng đó, tôi đã xem chán ngấy rồi. Hay là cô cứ nghĩ như vậy đi, cứ xem như tôi đang trừ hại cho Lục Nghệ Văn đi." Giang Mỹ Linh gật đầu.
"Dựa vào đâu chứ?" Phạm Tiểu Vân nói: "Việc này liên quan gì đến Lục Nghệ Văn?"
"Nếu anh ta biết những việc cô làm đối với Hạ Vũ Yến, thì cô cảm thấy cô còn có là vầng trăng sáng trong lòng hắn nữa không?"
Phạm Tiểu Vân khựng lại, trong lòng cô bắt đầu rối loạn lên.
Bắt đầu từ những phản ứng trong khoảng thời gian này của Lục Nghệ Văn mà nói, cô thật sự cảm nhận được, sự xa lánh của Lục Nghệ Văn với cô.
Tất cả đều do Hạ Vũ Yến.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ dường như Lục Nghệ Văn đang xem trọng Hạ Vũ Yến hơn.
"Chẳng lẽ chính vì như vậy mà cô muốn..." Phạm Tiểu Vân nhíu chặt dồi chân mày lại: "Cô mới đúng là kẻ điên rồ, làm như vậy đối với cô không có bất kỳ lợi ích nào cả, Nghệ Văn nhất định sẽ điều tra cho rõ, nếu cô cứ như vậy thì cô sẽ phải vào tù."
"Tôi không cần lợi ích, chỉ cần cô rời khỏi thế giới này là được rồi. Còn nữa..." Giang Mỹ Linh cười nói: "Tôi đã chuẩn bị di cư ra nước ngoài rồi, tôi nghĩ, thế lực của Lục Nghệ Văn vẫn chưa tiến ra nước ngoài được đâu nhỉ?"
Một giây sau, Giang Mỹ Linh buông tay ra không báo trước gì cả, chiếc xe lăn lao tới vách đá trong nháy mắt.
Phạm Tiểu Vân sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Nhưng nỗi đau đớn mà cô dự tính lại không hề ập đến.
Phạm Tiểu Vân mở mắt ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.