Hạ Vũ Yến cầu xin hắn nhưng đã quá muộn rồi, những người hắn gọi đã đến trước một bước.
Sắc mặt của Tổng Tiến Hải cũng có chút lo sợ, nhưng anh vẫn bảo vệ Hạ Vũ Yến ở đằng trước.
"Tiểu Yến, em đừng cầu xin hắn, anh sẽ không có chuyện gì đâu."
Hạ Vũ Yến lắc đầu, còn chưa kịp nói xong đã có hai người áo đen xông vào, bắt lấy Tống Tiến Hải, trực tiếp dù bạo lực áp sát anh xuống nền đất lạnh.
"Đừng mà..." Hạ Vũ Yến mặc kệ tất cả, chạy đến quỳ trước chân Lục Nghệ Văn, ngước khuôn mặt đầy nước mắt nhìn hắn. "Lục Nghệ Văn, Tiến Hải không liên quan gì đến ân oán giữa chúng ta, xin anh... xin anh tha cho anh ấy..." Đôi mắt ấy giờ đã khóc đỏ ửng lên nhưng miệng thì không ngừng xin tha cho Tống Tiến Hải.
Lục Nghệ Văn thấy thật chướng mắt, đôi môi mỏng mở ra hai chữ vô cùng tàn nhẫn.
"Ra tay!"
"Không..." Cô lao nhanh về phía anh, cùng anh chịu những trận đánh của hai người áo đen. Một người tốt bụng, hiền lành như Tống Tiến Hải sao có thể bị liên lụy như thế.
Hạ Vũ Yến nói không thành lời, yếu ớt quỳ xuống nền đất lạnh lẽo, cảm giác tội lỗi bao trùm lấy cô khiến cô hối hận vô cùng.
"Em xin lỗi Tiến Hải, là em liên lụy đến anh, đều là lỗi tại em..."
Tống Tiến Hải thở yếu ớt, thần sắc nhợt nhạt, trán không ngừng tuôn mồ hôi lạnh vì đau. Rõ ràng là bộ dạng thê thảm đã mất đi một nữa mạng sống.
Nhưng anh gắng gượng nở ra nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-thu-han/1843563/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.