“Không sao, anh là một người đàn ông trưởng thành thì không có chăn vẫnngủ được, trước kia khi diễn tập, trong lều của anh cũng không có chăn,anh vẫn phải ngủ dã ngoại.” Vì không muốn cô lo lắng, nên Đồng Hàn Thành gấp sách lại, lấy gối ở trên giường xuống dưới đấtngủ.
Trình Cốc Tâm nắm góc áo, mới đi hai babước tới giường, vuốt chăn không tự nhiên nằm xuống. Đối với Đồng HànThành đang nằm trên đất, cảm giác áy náy của cô lại trổi dậy, vài lầnmuốn lên tiếng như lại thôi.
“Em ngủ rồi sao?”
“Ừ.” Thật ra cô nằm ngửa nhìn trần nhà đến xuất thần, căn bản không có chút buồn ngủ nào.
“Vậy anh tắt đèn đây.”
“Được.”
Nghe thấy tiếng Đồng Hàn Thành bò dậy từ trên đất, cô nhanh chóng nhắm haimắt lại. Mãi cho đến khi anh nằm xuống lần nữa, cô mới từ từ mở mắt ra.Nhưng mà bây giờ xung quanh cô chỉ còn màu đen.
Mất đi thị giác,thính lực của cô lại càng nhạy bén hơn, tiếng hít thở trầm ổn của ĐồngHàn Thành ở bên cạnh lại đặc biệt nghe rất rõ ràng, làm cho cô cảm thấysự hiện diện của anh rõ ràng hơn. Sàn nhà ở trên lầu đều là làm bằng gỗ, mặc dù bây giờ đã gần hè rồi, nhưng nhiệt độ trên sàn vẫn rất thấp sovới nhiệt độ cơ thể con người. Hơn nữa chất liệu gỗ còn cứng như vậy,ngủ trên đó sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Cô nghĩ càngnhiều, trong lòng lại càng không yên, cảm giác áy náy lại càng mãnhliệt.
Cho đến nay Đồng Hàn Thành luôn đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-sinh-cao-mot-truong/2279935/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.