Hai thân ảnh, từ bên ngoài tiến vào, vì bên trong khá tối nên vẫn chưa thích nghi được với màn đêm. Đang cố gắng cẩn thận từng bước đi một.
Bỗng bên trong phát ra tiến giày cao gót đang bước về phía hai người cùng tiếng cười quái đản.
-Haha, gọi một mà tới được những hai. Thật là có phúc cho tụi này một công đôi việc mà.
Cung Uyển Như từ phía bên trong bước ra, đi bên cạnh cô ta là hai gã đàn ông cao to lực lưỡng.
-Đúng thật là chị.
Cô nhìn thấy Cung Uyển Như thì không nhanh không chậm trả lời.
-Là tao thì sao. Nhờ mày nên tạo mới có ngày hôm nay đấy. Con khốn.
Ả ta vừa hét lên vừa kéo phăng chiếc màn che mặt xuống để lộ vết sẹo dài trên mặt. Sau đó tiếp tục nói.
- Mày nhìn xem, chỉ vì giết mày không thành, mà Mộ Dung Phong hắn đã làm tạo ra nông nỗi này. Đến đưa con còn chưa kịp thành hình của tao cũng mất, không những vậy còn bị đám đàn ông hãm hiếp một cách điên loạn rồi vứt vào trong hầm tối. Tận sáu năm, sáu năm đấy mày biết không hả.
Vừa gào hét vừa điên cuồng tay về phía cô và hắn đang đứng cách đấy.
-Đừng đổ lỗi cho người khác. Tất cả là tự cô chuốc lấy thôi.
Hắn che chắn trước cô rồi nhìn thẳng vào ả ta vẻ ghét bỏ nói.
-Chuyện này là sao?
Cô khó hiểu hỏi hắn rồi lại nhìn sang Cung Uyển Như phía đối diện.
-Là sao à. Nếu mày muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3514045/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.