Phải công nhận một điều, genz hắn quá tốt. Con sinh ra dù xa cách bao năm nhưng chỉ cần nhìn là biết rõ. Hắn đã vui lại được cô khen thế thì càng vui hơn.
- Cô đừng quá khen ba con. Ông ấy bay lên tận mây rồi kia.
Bảo Khôi nhìn hắn đang vui sướng thì cậu bé liền nói một câu vả mặt.
Hắn nghe con trai nói thì mặt buồn cuống nhìn con trai.
- Con trai à, có phải con như vậy là cô tâm quá không hả.
Cậu bé nhìn lại ba mình mà nói câu lạnh lùng.
- Con nói đúng còn gì. Chẳng qua là genz của ba coa chút trội thôi chứ đâu nhất thiết phải vui mừng như thế.
Nhìn cậu con trai như ông cụ non của mình mà hắn cạn lời. Câu như vậy mà cậu bé cũng có thể nói thì hắn cũng giơ cờ gắng đầu hàng rồi.
Cô giáo nhìn hai bản thể giống nhau một lớn một nhỏ cãi qua lại thì cũng chỉ biết cười.
- Thôi cũng không còn sớm, chào cô giáo chúng tôi về đây.
Hắn một tay bế bổng Bảo An kên một tay nắm lấy tay Bảo Khôi rồi chào cô giáo ra về.
Hai đứa trẻ thấy thế cũng cúi chào tạm biệt cô rồi cùng hắn ra xe trở về.
Khi đã ổn định chỗ ngồi cho cả ba, hắn nhẹ giọng nói với các con.
- Hai đứa qua công ty ba trước đã nhé. Chờ ba xong việc sẽ đưa hai đứa về chơi cùng ông bà có được không.
- Được ạ. Con cũng muốn tới xem ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3511441/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.