Sáu năm qua, hắn nhớ cô vô cùng. Tìm kiếm bao nhiêu, bao lâu cũng không hề có tung tích, khiến hắn nhiều lần ngỡ như cô đã mất thật rồi.
Nhưng giờ thì sao?
Người ở ngay trước mặt, nhưng lại xa cách vạn dặm. Khiến hắn không với tới được.
Vốn hắn tới đây chỉ là muốn nhìn cô và hỏi thăm về đứa bé năm đó. Nhưng với thái độ thờ ơ của cô khiến hắn có đôi phần không biết nên mở lời như thế nào.
Bước lại phía sofa nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn về phía cô mà nói.
- Tôi mang cho giám đốc Lisa chút đồ ăn, nghỉ tay lại đây ăn đi.
Cô dừng động tác tay, nghi hoặc mà nhíu mày nhìn hắn. Thêm phần cảnh giác mà hỏi.
- Mộ tổng vậy là có ý gì?
- Tôi không có ý gì, chỉ là đi qua thấy cô vẫn còn làm nên tiện mang chút đồ ăn cho cô thôi.
- Cảm ơn, tôi không đ…ói…
“Ọt…ọt…ọt”. Còn chưa nói hết câu. Chiếc bụng nhỏ của cô đã phản chủ mà kêu lên. Gương mặt cô thoáng chốc đỏ như trái cà chua.
Hắn nghe thấy âm thanh ấy thì không khỏi thầm cười. Vội ho nhẹ một tiếng rồi nói.
- Đừng cố gắng nữa, bụng cô thành thật hơn miệng cô nhiều. Lại đây ăn chút đi.
Cô nghe hắn nói vậy, cùng với chiếc bụng đói đành dời ghế làm việc mà đứng dậy đi về phía hắn và ngồi xuống đối diện.
- Cảm ơn phần ăn hôm nay của Mộ tổng.
Cô nhìn vào phần ăn trên bàn, khách sáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3504117/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.