Cung Uyển Như nghe gã nói vậy thì cười như điên dại. Cô ta không tin, hắn có thể tung ra chân tướng nhanh tới vậy. Vẫn cố ôm mộng mà nhìn về phía hắn.
- Phong, anh yêu em mà đúng không? Anh sẽ không làm vậy với em đâu đúng không?
Nhìn về phía hắn hỏi với tâm trạng gần như rối bời.
Nhưng đáp lại câu trả lời của Cung Uyển Như, hắn chỉ nhàn nhạt nói.
- Người tôi yêu là cô bé váy hồng năm đó, là người con gái xinh đẹp dịu dàng lương thiện. Chứ không phải cái loại độ ác như cô.
Nghe hắn nói xong Cung Uyển Như gần như chết lặng đi. Hắn biết tất cả rồi sao. Không. Chuyện cô ta làm rất kín đáo không thể có sai sót được. Đúng lúc này đây, bụng Cung Uyển Như bắt đầu đau dữ dội.
- Aaaa. Đau…đau bụng quá.
Cảm nhận được có thứ gì ươn ướt đang chảy dưới kẽ chân mình, cô ta không ngừng gào khóc.
- Không… Con…con của chúng ta. Phong…anh cứu…con đi.
- Im đi. Cô vẫn xem tôi là kẻ ngu để mặc cô dắt mũi à.
Hắn tức giận quát lớn.
- Không. Đây là con của anh và em mà. Sao anh nỡ đối xử với nó như vậy.
- Con tôi hay là con của tên đàn ông kia.
Hắn nói rồi chỉ về phía gã đàn ông bị trói bên cạnh.
- Nó là con anh mà…
- Mẹ con đĩ kia, mày vẫn còn chưa tỉnh mộng à.
Gã đàn ông chửi thề.
- Mày im đi, nó đâu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3498864/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.