Ngồi cầm tròn tay chai rượu nhớ về ký ức tuổi thơ kia, hắn lòng càng đau quặn.
Bao nhiêu năm tháng qua, gắn vậy mà nhận nhầm người ư.
Nhận nhầm một ả độc phụ thành cô bé ngoan hiền khi xưa. Vì nhận và hiểu nhầm đã khiến cô bé trước kia trở thành một người phải tìm đến cái chết để được giải thoát. Thà xa hắn để được yên bình cũng không còn muốn yêu hắn.
Ôm lấy đầu mình mà hét trong tuyệt vọng, hắn cứ vậy uống không biết bao nhiêu là rượu.
Một chai.
Hai chai.
Ba chai.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi hắn nhận ra bản thân đang ở đâu thù bên cạnh đã có tiếng trách móc.
- Tiểu tử thối kia. Con còn nghe lời ta nói ra gì không hả?
- Mẹ. Con bị sao vậy? Tại sao lại ở trong bệnh viện?
Hắn thấy mẹ thì ngơ ngác hỏi.
Rõ ràng hắn nhớ bản thân còn đnag đau lòng mà uống rượu cơ mà tại sao giờ lại ở trong viện.
- Con còn giám hỏi ta tại sao ư?
Bà Mộ bực bội mà dí mạnh vào đầu hắn, bà lai tiếp tục nói.
- Ta không hiểu con gặp chuyện gì, mà vừa về nhà chưa được bao lâu thì lại lên phòng nhốt mình mà uống rượu đến mức ngộ độc. Con nằm trong viện này đã được ba ngày rồi mãi tới hôm nay mới tỉnh.
- Con…
Hắn không giám cãi lại bà, chỉ là không muốn cho bà biết sự thật về chuyện của Uyển Nhi và con của hắn và cô, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3494670/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.