Một đêm ngất lịm được hắn chăm sóc, đến khi cô tỉnh thì ngoài trời mặt trời cũng đã lên cao. Khẽ cử động thân thể. Một cơn đau truyền đến khiến cô không thể nào ngồi dậy được. Nhăn mặt cô cố gắng ngồi dậy.
Vừa đúng lúc ngoài cửa phòng, quản gia bên trên tay một chén cháo nóng bước vào, thấy cô đang cố gắng ngồi lên thì hớt hải chạy lại. Vội đặt khay đồ ăn lên bàn cạnh giường rồi đỡ cô ngồi dậy.
- Thiếu phu nhân, người từ từ đã. Người đã ngất một ngày rồi nên khoan hãy ngồi dậy. Nào để tôi đỡ người tựa vào thành giường.
- Cảm ơn bác.
Giọng cô yếu ớt mà cảm ơn.
Khi toàn cơ thể được di chuyển. Một âm thanh leng keng vang lên khiến cô nhíu mày.
- Tiếng gì vậy?
Cô khó hiểu mà vén chăn đang đắp trên người mình ra. Đập vào mắt cô là một sợ xích không quá lớn, nhưng lại dài đang được khóa chặt một bên chân của mình.
Ánh mắt cô đầy phức tạp nhìn về phía quản gia.
Bị ánh nhìn của cô làm cho lúng túng. Bà liền vội cúi nhẹ đầu mà lảng tránh đi. Cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhất mà chuyển hướng cái nhìn của cô.
- Thiếu phu nhân, người mới tỉnh. Ăn chút gì đi đã rồi còn uống thuốc ạ
- Mộ Dung Phong, hắn muốn làm trò gì đây?.
Cô không trả lời câu của bà mà lại hỏi ngược lại bà, khiến bà càng bối rối hơn.
Cô viết hắn muốn gì chứ. Đơn giản chỉ vì không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3471652/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.