Khi đã đưa được Mộ Dung Phong hắn về phòng. Đập vào mắt của Cung Uyển Như là tấm ảnh cưới to ngay đầu giường. 
Hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài bấm mạnh vào mu bàn tay, khiến lòng bàn tay hằn lên những dấu móng tay đỏ đập gần như bật máu. 
Ánh mắt cay nghiệt mà nhìn vào người con gái trong tấm hình cưới. 
- Mày đừng vội vui mừng, giờ tao đã về. Những gì là của tao, tao sẽ lấy lại tất cả. Rất nhanh thôi, mày sẽ mất tất cả. Giống nhưng con mẹ đoản mệnh của mày vậy. Chờ mà xem. 
Giọng nói của Âu Dương Minh Dực vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cung Uyển Như. 
- Cũng muộn rồi, để anh đưa em về. 
- Anh cứ về trước, em ở lại đến khi nào quản gia mang canh giải rượu lên, em cho anh ấy uống rồi em nhờ người đưa về sau cũng được. 
Gương mặt lập tức trở nên nhu mì hơn mà nhẹ cười đáp lại anh. 
Nhìn thằng bạn đnag nằm dài bất động trên giường rồi lại nhìn sang cô ả. Có chút khó xử, dù gì hắn cũng đã cưới vợ. Hiện tại vợ hắn lại không có nhà, để hắn một mình anh cũng không an tâm. Thấy Cung Uyển Như nói cũng có lý, nếu khi quản gia mang canh giải rượu lên không có ai cho hắn uống thì cũng không được. Nhưng để cô nam quả nữ ở một mình như vậy trong phòng cưới của hắn cũng không an tâm được. Nếu cô về kà thấy thì sẽ thế nào đây. Suy nghĩ một hồi, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3459627/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.