Một đêm mây mưa, tận khi trời gần sáng hắn mới buông tha cho cô. Mặc cô vai xin đủ đường, nhưng hắn đâu buông tha. Tuy nhẹ nhàng, nhưng đến tận bốn giờ sáng mới chịu buông tha cũng đủ khiến cô mệt mỏi.
Hắn đúng là tinh lực dồi dào, không làm thì thôi, một lần làm là như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Mệt mỏi, cả hai thân thể trần như nhộm ôm nhau ngủ đến khi trời sáng.
Sau một đêm dài luân động, đang còn say xưa giấc nồng thì cô bị tiếng chuông báo thức gọi dậy. Nhẹ vươn tay với lấy chiếc điện thoại, cô giật bắn dậy khi nhìn đồng hồ điểm sáu giờ năm mươi.
- Chết rồi muộn học.
Nghe thấy tiếng hét lớn của cô, hắn mơ hồ từ trong cơn ngái ngủ mà mở miệng.
- Vợ, em dậy sớm thế. Ngủ chút nữa đi.
Vừa nói xong câu, liền đưa tay vòng qua eo cô mà ôm lấy. Hai mắt tiếp tục nhắm nghiền, cuộn chăn lên ngủ tiếp.
- Ài…em muôn học rồi. Đều tại anh đấy, hôm qua hành em đến tận bốn giờ sáng.
Vừa nói, cô vừa đưa tay đập mạnh vào người hắn.
Vội vàng gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình ra ném mạnh xuống giường, cô tiến nhanh về phía tủ đồ tìm đại một bộ quần áo rồi phi nhanh vào phòng tắm.
Lúc này đây hắn vì bị lực ném của cô mà tỉnh ngủ, nhẹ ngồi dậy vò vò mớ tóc rối trên đầu rồi cũng bước chân xuống giường tiến về phía cửa phòng tắm. Toàn thân không mảnh vải xứ thế đẩy mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3445286/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.