Chầm chậm tiến về phía giường mà ngồi xuống, nhẹ đưa tay lên vuốt vài lọn tóc rối của cô ra sau, cảm giác có vật gì chạm vào mình cô bất giác cựa quậy theo phản xạ. Nhìn cô ngủ ngon, hắn cũng nhẹ nhàng kéo chăn rồi nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mà nhắm mắt lại.
Cảm giác bên cô thật bình yên, khiến hắn không muốn dời xa cô một khắc nào. Cứ thế ôm lấy rồi cùi đầu vào tóc cô mà an tĩnh nhắm mắt lại. Đới đến khi hắn tỉnh dậy, cảm thấy tay đã trống rỗng từ lâu, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Xuống dưới lầu, tiến vào phòng bếp rồi lại phòng khách vẫn không thấy cô đâu, hắn lo sắp chết. Tối vậy rồi cô còn đi đâu, đang loay hoay không biết làm sao thì từ phía ngoài cửa chính, thấy quản gia bước vào, hắn vội vàng chạy lại hỏi:
- Quản gia Trương, bà thấy Uyển Nhi đâu không?.
Nhìn biểu cảm cuống cuồng của hắn bà khẽ che miệng mà phì cười. Vừa mới dậy không lâu, không thấy vợ đâu mà như người mất trí vậy. Thiếu gia của bà thay đổi thật rồi. Đưa tay chỉ về phía vườn hoa phía ngoài khuôn viên, bà lên tiếng.
- Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đang ngoài vườn hoa, nghỉ ngơi ạ.
- Sao cô ấy lại ra đấy?.
Hắn hỏi ngược lại bà ngay khi nghe bà nói cô ở đâu. Trời đã về đêm, sương lạnh đã xuống lại mới vừa khỏi bệnh tại sao cô còn ra đấy, và tại sao bà không ngăn cô lại chứ.
- Đây là thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3439615/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.