Cô hôm nay khi gặp hắn ở trường mà đến bây giờ vẫn chưa hết run sợ. Vừa đi học về, cô đã chạy ngay ra vườn hoa, đi lại phía xích đu mà ngồi đấy tận hưởng hương thơm ngát của các loài hoa trong vườn. Ngẩn ngơ ngồi đấy, không biết cô đã ngủ thϊếp trên xích đu từ lúc nào. Mãi đến khi có tiếng quản gia vội vàng gọi từ phía sau thì cô mới bất ngờ tỉnh dậy thì sắc trời cũng đã tối mịt.
Quản gia thấy cô thì gọi vào dùng bữa tối. Tại bàn ăn, thấy cô không ăn được bao nhiêu, quản gia có chút lo lắng vội hỏi.
- Thiếu phu nhân, cô mệt ở đâu sao. Trông cô hôm nay ăn không ngon miệng như mọi ngày?.
- Con không sao bác Trương, chỉ tại nay con bắt gặp Mộ Dung Phong tại trường, tưởng đâu tối nay anh ta sẽ về nên lòng có chút lo lắng mà thôi.
Bà Trương nghe cô trả lời thì cũng phần nào yên tâm, nhưng khi nhớ lại câu nói gặp hắn ở trường học thì khiến bà ngạc nhiên. Tự hỏi có phải thiếu gia đã nghĩ thông suốt nên tới trường tìm cô hay không. Đang mãi trong dòng suy nghĩ thì lại nghe tiếng của cô.
- Bác Trương, con sắt kết thúc năm học, cuối năm trường con có tổ chức buổi patty tại trường nên phiền người giúp con trọn lễ phục ạ.
- Được, thưa thiếu phu nhân.
Dùng bữa xong thì cũng đã tám giờ tối. Cô phụ mọi người dọn dẹp rồi cũng lên phòng nghỉ ngơi.
_________.
Sáng hôm sau, tại văn phòng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-trong-han-thu-anh-re-nham-nguoi-roi/3439598/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.