Chị cất cái giọng thánh mẫu đấy ngay đi. Da gà của tôi thực sự vì cái giọng đấy của chị mà nổi hết lên rồi đấy! Ghê chết mất! Mà có lẽ... cha mẹ của chị cũng chẳng kém ai. Cũng thuộc dạng đáng ghê tởm như chị!
Đôi đồng tử của Lục Nhan giãn ra hết cỡ. Câu nói cuối cùng của Tiên Y giống như mũi khoan xoáy sâu vào tim của thiếu nữ mười bảy tuổi. Cô cắn chặt răng, bàn tay không tự chủ mà vung lên.
"Chát."
Không gian xung quanh dường như rơi vào trạng thái đóng băng. Lục Nhan nghiêm túc nhìn Quan Tiên Y, không hề có ý sẽ nhân nhượng thêm.
Quan Tiên Y bị bạt tai đến bất ngờ. Tuy là cái tát vừa rồi lực dùng không quá lớn nhưng một tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô thực sự khó chấp nhận được.
Cô bé run run sờ tay lên bên má đang dần đỏ, bàng hoàng:
- Lục Nhan... chị... đang làm cái quái gì vậy hả?
Câu hỏi vừa rồi tựa như Quan Tiên Y đã đem hết tức giận đặt vào. Mắt của cô bé đỏ lên, mở to hết cỡ. Tiên Y run rẩy chộp lấy ly rượu vang trên bàn tiệc, dứt khoát ném nó xuống đất.
"Xoảng."
Tiếng vỡ vang lên, Quan Tiên Y cùng lúc gào thét đầy giận dữ:
- Chị lấy đâu ra cái quyền đấy cơ chứ!
- Ai cho chị cái quyền tát tôi hả!
Dứt lời, cô bé ngay lập tức vứt bỏ đi sự tự tôn cuối cùng của một tiểu thư hào môn, lao đến giật mạnh tóc của Lục Nhan. Miệng liên tục chửi rủa:
- Loại mạt hạng như chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/1715086/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.