Cái này tôi muốn, nó phải là của tôi.
Sự xuất hiện đường đột của cô gái nọ khiến cho toàn thể nhân viên xung quanh thoáng chốc rơi vào bối rối. Nữ nhân viên đang đứng cạnh Jenny vội kéo lên một nụ cười công nghiệp, hoà nhã đưa ra đường lui:
- Mong Tiết Di tiểu thư thứ lỗi vì sự bất tiện này, bộ váy này là bộ cuối cùng trong cửa hàng chúng tôi rồi ạ. Nhưng tiểu thư nhìn xem, chúng tôi vẫn còn các mẫu thiết kế khác cùng kiểu với bộ váy này. Tôi có thể dẫn...
- Thôi, tôi không cần. Thứ tôi muốn là cái váy kia.
Tiết Di nhanh chóng cắt ngang câu tư vấn của nữ nhân viên kia. Cô liếc mắt lên rà soát hai nữ nhân trước mắt, sau mới cười giễu cợt:
- Tầm thường.
Jenny nghe thấy vậy ngay lập tức sôi máu. Cô gái ngoại quốc nhảy dựng lên, hùng hổ đe doạ:
- Tầm thường? Tầm thường cái rắm!
Bị mắng tại trận, vị tiểu thư kia không nhịn nổi bàng hoàng. Cô ta từ nhỏ đến lớn đều được mọi người xung quanh âu yếm bảo vệ. Đừng nói là mắng, đến bị người ta trừng mắt cô ta cũng chưa từng trải qua.
Tiết Di run run đáp lại:
- Cô... cô... ai cho phép cô nói như vậy? Cô có tin...
Chưa để cô ta nói hết câu, Jenny đã đưa tấm thẻ tín dụng màu bạc cho nhân viên, luôn miệng nói:
- Ồ, xin lỗi, tôi không tin.
Lời này thực sự giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cơn tự tin sẵn có của vị tiểu thư kia. Cô ta hoàn toàn đơ ra, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/1715084/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.