"Bốp."
Vết tay đỏ rực từ khi nào đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Lục Nhan run rẩy nhìn về người trước mặt, đôi mắt ngấn lệ:
- Mẹ... con,... con xin lỗi...
Nghe được câu xin lỗi của cô, người được gọi là "mẹ" kia liền thẳng tay tát cô thêm một cái, bà ta gằn giọng:
- Xin lỗi? Xin lỗi thì được gì? Mày đền được chậu sứ này hay sao? Đồ không cha không mẹ ngu dốt!
Nói xong, bà ta xoay người bỏ đi, để mặc cô gái nhỏ chật vật ôm mình nén tiếng khóc. Lát sau, vô đứng dậy, lững thững bước từng bước trở lại căn phòng trên gác mái. Khi đi qua một căn phòng có cái cửa màu trắng xinh đẹp, bước chân của cô chợt ngưng lại.
Từng dòng kí ức như nước cuồn cuộn chảy vào bên trong đầu của cô. Hình ảnh cô bé bảy tuổi nhìn căn nhà mới, một người phụ nữ xinh đẹp lại gần ôm lấy cô bé, bà ân cần nói:
- Con yêu, đây sẽ là căn nhà ngập tràn hạnh phúc của chúng ta.
Đứa trẻ kia nghe xong, nụ cười trên môi cô bé lại càng thêm tươi tắn. Cô nắm tay người phụ nữ chạy đến kéo tay người đàn ông ở phía xa, phấn khích:
- Con thích lắm! Con yêu căn nhà này, yêu căn phòng màu trắng xinh xắn và yêu cả cha mẹ!
Lục Nhan thở dài nhắm mắt lại, dòng kí ức cũng theo đó tan biến. Cô xoay người trở về phòng.
Vừa về đến phòng, cô đã theo thói quen bước đến bên một cái kệ gỗ, chầm chậm lấy từ bên trong ra một hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-troi-buoc-khong-biet-da-yeu/165524/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.