Ninh Tự Thuỷ về đến nhà, Hoàng Hách Nhiên vừa làm xong công việc, ánh mắt chuyển từ máy tính đến trước mặt cô, chân mày hếch lên, giọng nói quả quyết: "Cô đã gặp anh ta." Đổi giày, để túi xách xuống, chỉ gật đầu ừ một tiếng, không nói gì. Hoàng Hách Nhiên đứng lên, hai tay để trong túi, ánh mắt âm u sâu thẳm nhiều thâm ý nhìn cô chằm chằm, hồi lâu chậm rãi mở miệng: "Trước kia quả thực anh ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái, hôm nay như vậy, cô còn không chịu tha thứ cho anh ta sao?" Ninh Tự Thuỷ đứng ở cầu thang, tay đặt trên thanh đỡ, cả người rõ ràng dừng lại, đôi mắt sáng Tự Thủy quay lại, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên mở miệng: "Không có gì tha thứ hay không tha thứ, chỉ có điều tôi nghĩ nếu như không có tôi thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Kỷ Trà Thần sẽ không làm tổn thương tôi, tôi sẽ không làm Liên thương tổn, Liên sẽ không phải chết. Sự xuất hiện của tôi chỉ mang đến tai hoạ cho người bên mình, hôm nay để cho tất cả yên bình trở lại, cần gì phải vì tôi mà tiếp tục sóng gió? Còn nữa, Hách Nhiên không có việc gì cũng đừng như ông cụ đi bên cạnh tôi. Tôi không muốn --- mang đến bất kỳ tai hoạ nào cho anh nữa!" Giọng nói lạc đi, bước từng bước một lên lầu, bóng lưng in trên cầu thang, bị cắt đứt thành một nửa. . . . . . Mặc dù cơ thể Hoàng Hách Nhiên cứng đờ bỗng chốc giật mình hiểu rõ, thì ra cô mang toàn bộ sai lầm từ cái chết của Liên đặt trên người mình! Tại sao cô không hiểu, dù không có cô, mỗi người rồi cũng sẽ chết đi cái chết cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Cô không phải là không muốn quay về bên cạnh Kỷ Trà Thần, mà là không dám trở lại bên cạnh anh. Nhìn bộ dạng kia của Kỷ Trà Thần, cô sẽ nhớ tới cái chết của Liên, nhớ tới Kỷ Trà Thần lúc này tất cả đều do cô tạo nên. Ninh Tự Thủy, vì sao cô không buông tha chính mình? Những thứ này căn bản cũng không phải là lỗi của cô! Mặc dù bọn họ vì cô mà vết thương chồng chất, thậm chí hy sinh cả tánh mạng, nhưng lại vui vẻ chịu đựng, như chấp nhận . . . . . ************** "Là tôi đồng ý cho Dương Thái Thái vẽ đấy, buổi chiều cô nhớ gọi cho cô ấy." "Biết rồi! Có cô gái đẹp tìm cô!" Cửa hàng trưởng chỉ chỉ người chờ trong phòng nghỉ. Tiện thể Ninh Tự Thuỷ nhìn lại thấy Bạch Kỳ quần áo chỉnh tề, tóc cột cao một sợi cũng không rơi xuống, vẻ mặt nghiêm khắc cực kỳ giống một quản gia chuyên nghiệp. Quản gia, cô vẫn không giống quản gia Kỷ Trà Thần! Bạch Kỳ thấy cô đi tới, đứng thẳng người cúi đầu lễ phép đúng chuẩn 90 độ, giọng nói cung kính: "Tự Thủy tiểu thư." Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Cô hãy gọi tôi là Tự Thủy, sẽ tốt hơn." Bạch Kỳ chần chừ một lúc, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười yếu ớt: "Được, Tự Thủy." Ninh Tự Thuỷ rót một ly nước cho cô, xoay người ngồi xuống. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo với thắt lưng màu đen, cả người có vẻ càng thêm gầy gò tiều tụy, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ lắm. Trang điểm nhạt để che đi vẻ mất ngủ kèm theo quầng thâm dưới mắt, ngón tay trắng noãn cầm ly nước, điềm tĩnh và hoà nhã. "Tự Thủy, hôm nay tôi tới đây với mục đích nói để cô biết." Bạch Kỳ nhìn cô những năm này cũng không thay đổi lắm, trước đây yếu đuối cho tới bây giờ kiên cường lạnh lùng, Ninh Tự Thuỷ chịu nhiều cay đắng khổ sở đếm không xuể. Nhưng không hẳn thiếu gia vì cô mà sống tốt hơn. "Một năm trước thiếu gia tỉnh lại, tỉnh lại mới biết mình bị liệt, ròng rã suốt một tháng cũng không mở miệng nói chuyện. Nếu như không phải một bạt tai kia của Kỷ Gấm Sóc tiên sinh, sợ rằng cho tới bây giờ thiếu gia còn phong tỏa thế giới của mình. Tuy thiếu gia bị liệt, nhưng anh ấy vẫn là thiếu gia, vẫn là thiếu gia cao cao tại thượng, chỉ cần anh muốn không có chuyện gì là không làm được. Đại tiểu tiện không khống chế được, hạ thân không thể nhúc nhích, hở một chút là thường xảy ra cảm mạo nóng sốt, nhưng vì để sớm ngày nhìn thấy cô, vào năm thứ hai anh đã rất cố gắng tích cực phối hợp trị liệu, có thể khắc chế được đại tiểu tiện đúng giờ, cơ thể cũng tốt hơn nhiều so với trước đây." Bạch Kỳ uống một hớp nước, thở dài thật sâu, giọng nói xúc động: "Thiếu gia mạnh mẽ đến đâu vẫn muốn chiếm giữ và tự tôn cô càng rõ hơn so với tôi, khi anh ấy biết cô và Hoàng Hách Nhiên vẫn ở cùng một chỗ, anh chỉ cười cười nói cũng may có bác sĩ Hoàng chăm sóc cho cô. Một người cao ngạo như vậy thật sự vì cô mà thay đổi quá nhiều, thậm chí muốn mang nửa thân tàn phế bay tới, ở trong khách sạn nhiều tuần lễ chỉ dám len lén nhìn cô, cũng không dám đến trước mặt cô. Anh ấy cũng thấp kém, sợ cô xem thường, càng sợ cô thờ ơ lạnh nhạt. Tôi không phải vì thiếu gia mà kể lể, tôi chỉ cảm thấy một người phạm sai lầm có thể là tội ác tày trời, thế nhưng tử hình có thể hoãn thi hành hình phạt, từ án treo có thể giảm tội, vậy tại sao thiếu gia phạm sai lầm thì không thể được tha thứ?" "Có đôi khi tôi không rõ rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì sai; nhưng tôi có thể xác định một điều thiếu gia đối với cô là yêu cũng không sai. Nhất là bây giờ anh ấy đối với cô yêu thương sâu đậm, càng không có lỗi. Tôi không biết tối hôm qua rốt cuộc cô và thiếu gia nói gì, để sáng sớm hôm nay anh ấy nói muốn bay về. Nhưng tôi biết, thiếu gia thật tổn thương. Anh ấy cái gì cũng giấu trong lòng, cho dù buông tay cô cũng vì sợ cô bị liên lụy. Hôm nay thiếu gia không còn là thiếu gia lúc trước nữa, dù cô không trở về bên cạnh anh cũng bình thường, nhưng tôi chỉ hy vọng cô có thể đối với anh khoan dung một chút, có thể để anh đừng khổ sở nữa hay không. Cô nên biết tuổi thọ của người bị liệt nửa người cũng ngắn hơn so với chúng ta. . . . . ." Tiếp sau Bạch Kỳ còn nói cái gì, cô không nghe rõ, Bạch Kỳ rời đi lúc nào cô cũng không để ý tới. Đầu óc trống rỗng, máy móc cầm ly nước, nước nóng đã lạnh cô cũng không uống một hớp. Kỷ Trà Thần quay về sao? Vì hành động của mình tối hôm qua đã làm tổn thương lòng tự ái anh rồi sao? Anh kiêu ngạo như vậy, giờ đây trước mặt người mình yêu bản thân di chuyển rất chật vật, vô dụng nhất là, đi nhà cầu cũng cần người khác giúp đỡ, anh làm sao có thể chịu được. "EV, điện thoại của cô. . . . . ." "EV?" Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần, nhìn điện thoại trong tay cửa hàng trưởng, áy náy gật đầu, nhận lấy điện thoại, vẻ mặt lập tức tái nhợt. Theo bản năng lấy tay bụm miệng, vẻ mặt đau thương, bước chân không vững, trực tiếp ngã ngồi trên ghế. Ánh mắt cửa hàng trưởng lo lắng nhìn cô: "EV, cô có khoẻ không?" "Tôi… tôi không sao." Ninh Tự Thuỷ lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ngực đau như kim đâm khó xem thường. Vốn dĩ Liên chết rồi, mình không bao giờ có cảm giác đau lòng nữa, nhưng hôm nay xem ra, cảm giác đau đớn cũng không mất đi. "Tôi có chút không thoải mái, bây giờ về trước." Ninh Tự Thuỷ hồn bay phách lạc rời khỏi cửa hàng. Bầu trời hoàn toàn mờ mịt, mây đen từng tầng một chồng chất dày đặc vô cùng thấp, giọt mưa nhanh chóng rơi xuống, lạnh lẽo xuyên qua gió, thấm vào trong tim phổi lạnh như băng. Dần dần, mưa như trút nước, mưa to dữ dội mãnh liệt cọ rửa thành phố này, giống như bức rèm che đứt dây, mưa bụi che mờ tầm mắt. . . . . . Người đi trên đường phố ra sức cầm cây dù che mưa dáng vẻ vội vã, ống quần bị nước mưa bắn tung tóe ướt nhẹp, tạo thành một lớp màu đậm. Ninh Tự Thuỷ đứng trong mưa lớn, như mất hồn, trên mặt đầy nước không rõ rốt cuộc là mưa hay nước mắt, chậm rãi chảy xuống dọc theo khuôn mặt . . . . . Váy màu đen ướt đẫm rất nhanh, bao chặt lấy thân hình gầy gò của cô, tóc nằm yên sau lưng. Dừng chân trong mưa lớn, như cánh bướm bị đứt, lảo đảo muốn ngã, tiều tụy rã rời. Bước chân máy móc vô cảm, hồi lâu mới bước từng bước, hai đầu gối khẽ cong cả người quỳ trong mưa, từng tầng bọt nước văng lên. Mưa to từ đầu đến cuối, không mảy may có cô, như có người bỗng chốc đẩy cô xuống vách núi. Bờ vai nhỏ run rẩy, nghẹn ngào không phát ra được tiếng nào, hốc mắt khô khốc đau đớn, ngực đau buốt, từng chút từng chút một dồn lại, chồng lên nhau, chỉ biết là rất đau. . . . . . Chợt một bàn tay nắm lấy tay cô, nắm rất chặt, một chút hơi ấm trong lòng bàn tay xuyên qua da thịt truyền đến cơ thể cô, nhưng không cách nào xua đi cái rét buốt như tuyết này. Ninh Tự Thuỷ ngẩng đầu, đôi mắt vỡ tan không ánh sáng hướng về ánh mắt sâu thẳm đau lòng của anh, cuối cùng mấp máy môi không nói nổi một câu. "Không có chuyện gì đâu. . . . . . Tịch Nhược nhất định sẽ sống, con bé nhất định sẽ sống sót! Nhất định sẽ. . . . . ." Kỷ Trà Thần nắm thật chặt tay cô, dường như muốn tiếp thêm sức lực cho cô, cố gắng ngồi xuống cạnh cô! Đôi đồng tử màu đen chợt loé lên vẻ phức tạp, nhưng lúc này anh nhất định phải bình tĩnh, phải càng tỉnh táo hơn cô. Hai năm trước Hạ Tình mang Tịch Nhược đi Mỹ là muốn cách ly để chữa bệnh, vốn nói là một năm, nhưng do một năm trước cơ thể Tịch Nhược không ổn định, cần thời gian điều trị lâu dài. . . . . . nên ở lại Mỹ, Hạ Tình cũng không cho bọn họ qua! Vốn dĩ bác sĩ nói Tịch Nhược không sống qua được một năm, nhưng Hạ Tình đã làm cho bé sống hơn rồi, nên trong lòng vẫn hy vọng Hạ Tình có thể hoàn toàn trị lành cho Tịch Nhược, thậm chí cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng không ngờ ngày này vẫn đến. . . . . . Bệnh tình Tịch Nhược hôm nay khó qua khỏi đúng là cái gì đến phải đến . . . . . Giống như không tránh khỏi số mệnh, cuối cùng, làm cho bọn họ không cam lòng với những chuyện xảy ra. Mưa kéo theo rét lạnh, làm sắc mặt Kỷ Trà Thần càng thêm tái nhợt, mặc dù Bạch Kỳ đứng ở phía sau che dù nhưng mưa càng lúc càng lớn, rơi xuống càng nhanh, quần áo vẫn ướt hết. Bạch Kỳ nhíu mày mang ô đưa cho người bên cạnh, đi tới bên người Ninh Tự Thuỷ, đỡ lấy cô: "Thiếu gia đã đặt vé máy bay đi Mỹ rồi, năm tiếng sau có thể lên đường, trước tiên cô theo chúng tôi về khách sạn thu dọn một chút đi." Đầu óc Ninh Tự Thuỷ trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra. Bắt đầu giờ phút này cô trở nên mềm yếu, không biết làm gì, cô hỗn loạn không biết làm sao lúc này . . . . . Kỷ Trà Thần không nói gì, chỉ cố sức dùng một tay kéo cô, cố gắng kéo cô đứng lên khỏi mặt đất, rồi ôm vào trong ngực, để cô ngồi trên đùi không chút cảm giác của mình. Mặc dù trọng lượng của cô làm anh có chút trầy trật, không thoải mái, nhưng cũng không để ý chút nào. "Thiếu gia. . . . . ." Bạch Kỳ thét lên, như vậy sẽ làm thiếu gia bị cảm, sẽ làm cho cơ thể anh càng trở nên yếu ớt. Rốt cuộc Ninh Tự Thuỷ phản ứng kịp, cố gắng đẩy tay anh ra, giọng nói khàn khàn: "Anh buông em ra. . . . . ." Kỷ Trà Thần bá đạo giữ chặt eo cô, nhất định không buông tay: "Anh không sao, em lộn xộn nữa cơ thể anh thật sự xảy ra vấn đề." "Nhưng. . . . . ." "Trở về khách sạn." Kỷ Trà Thần lạnh giọng cắt ngang lời cô nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bạch Kỳ, cảnh cáo cô chớ nói nhiều. Bạch Kỳ bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, gật đầu với vệ sĩ, ý bảo họ mang thiếu gia bọn họ về khách sạn. Một mình tắm nước nóng, Bạch Kỳ thay cô chuẩn bị xong quần áo sạch. Ra khỏi phòng tắm, Kỷ Trà Thần cũng đổi quần áo sạch sẽ ngồi bên cửa sổ chăm chú nhìn mưa lớn bên ngoài, mưa dữ dội tạt vào cửa sổ. . . . . . Như có cảm tính trong lòng, trong nháy mắt quay đầu lại ánh mắt hai người nhìn nhau, môi mỏng anh hơi nhếch lên: "Tự Thủy, đến đây với anh." Ninh Tự Thuỷ không lên tiếng, bước từng bước chân trần đến bên cạnh anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, khuôn mặt thanh tú nhưng không che giấu được mệt mỏi. Tay anh chậm rãi ngừng lại trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ tốt con gái chúng ta, cho dù phải bỏ ra bất cứ cái gì. Anh tuyệt đối không để con rời khỏi chúng ta." Trong mắt Ninh Tự Thuỷ tràn đầy mờ mịt, khóe môi khẽ nhếch, khổ sở nói: "Em tưởng rằng mình đủ mạnh mẽ, nhưng cuối cùng em vẫn vô dụng như vậy. Em không có cách nào để Liên không chết, không có biện pháp gì cứu con gái mình, thậm chí cũng không biết nên làm gì bây giờ." "Ngốc quá, cuối cùng em vẫn là một người phụ nữ!" Tiếng nói Kỷ Trà Thần tràn đầy xúc động, ngón tay vuốt ve da thịt tái nhợt của cô: "Phụ nữ làm bằng nước đấy, nên vô cùng yếu ớt. Còn có anh ở đây, nên em có thể yếu đuối, có thể khóc, có thể dựa vào anh. Tuy thân thể anh tàn phế, nhưng vì em anh có thể làm mọi thứ, nhất định cái gì cũng có thể làm cho em." "Vì cái gì?" Ánh mắt lạnh lẽo Ninh Tự Thuỷ tràn đầy khó hiểu, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của anh, nghiêm túc hỏi: "Tại sao? Tại sao đến bây giờ vẫn tốt với em?" Môi mỏng Kỷ Trà Thần nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn cô, giọng nói thâm tình vang vọng trong phòng: "Đúng vậy! Tại sao là em? Vì sao hết lần này tới lần khác vẫn là em. . . . . . Số mệnh ư! Số mệnh để cho anh gặp em, từ nay về sau không có cách nào buông tay." Người phụ nữ vì mình mà đầy thương tích, mà chính mình cũng là nguyên nhân của vết thương, nhưng bất luận là vì yêu hay hận, cuối cùng không có cách nào buông bỏ suy nghĩ cố chấp trong lòng. Nhớ cô, yêu cô, che chở cho cô. . . . . . Một lần nữa niềm tin duy nhất của anh sống lại, dù cuối cùng không có cách gì ở chung một chỗ, cũng phải bảo vệ hạnh phúc duy nhất bên cạnh cô, chỉ cần Tịch Nhược còn sống, cô sẽ không tuyệt vọng! Lên máy bay đến nước Mỹ, Kỷ Trà Thần bảo Bạch Kỳ bỏ vào trong ly nước Ninh Tự Thuỷ nửa viên thuốc ngủ, như thế trên máy bay cô mới có thể ngủ một chút, vì đến Los Angeles còn phải chuyển máy bay, cô không nghỉ ngơi tốt, sợ rằng còn chưa thấy Tịch Nhược, đoán chừng mình đã ngã quỵ trước rồi. "Thiếu gia, anh lên cơn sốt." Bạch Kỳ nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng nhìn sắc mặt anhh có chút đỏ hồng. Ánh mắt Kỷ Trà Thần rời khỏi Ninh Tự Thuỷ đang ngủ say trên người, lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Cho tôi uống thuốc hạ sốt, không sao đâu." "Thiếu gia, bây giờ cơ thể anh quá nguy hiểm, tôi lập tức liên hệ với cơ trưởng đáp xuống còn kịp." "Bạch Kỳ." Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo. Bạch Kỳ do dự và mâu thuẫn nhìn anh, ánh mắt lướt qua Ninh Tự Thuỷ cuối cùng chỉ thở dài: "Được, tôi lập tức lấy cho anh viên hạ sốt, anh uống xong cũng nghỉ ngơi một chút đi. Nếu như sốt còn chưa giảm, máy bay hạ cánh, tôi lập tức sẽ thu xếp cho anh vào bệnh viện." Kỷ Trà Thần không phản đối, chỉ nắm chặt tay Ninh Tự Thuỷ, gật đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]