Ninh Tự Thủy tỉnh lại nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, không khỏi vỗ vỗ đầu. Chỉ uống một chút rượu thôi, sao lại say lợi hại như vậy. Tối hôm xảy ra chuyện gì, bản thân cô vậy mà một chút hình ảnh cũng không có. Vén chăn lên, chân trần đi tới bên cửa sổ gần như là thói quen của cô, ngón tay vừa chạm vào rèm cửa sổ chợt nhớ tới lời căn dặn của Bạch Kỳ, không thể kéo rèm cửa sổ ra. (chắc đây là cửa sổ sát đất) Tại sao không thể chứ? Hay là sau rèm cửa sổ này cất giấu bí mật gì sao? Ngón tay siết chặt nắm lấy rèm cửa sổ, đung đưa không ngừng, tim cô cũng 'thình thịch' nhảy lên. Mở ra xem một chút chắc cũng không vấn đề gì đi. dù sao cũng không có ai biết. Hít sâu một hơi, mới vừa đưa tay lên thì sau lưng chợt vang lên tiếng tiếng nói lạnh lẽo: "Cô chủ, rèm cửa sổ này không thể kéo ra." Ninh Tự Thủy bị dọa giật mình, ngón tay run run hạ xuống, vẻ mặt tái nhợt quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Kỳ, cắn môi, muốn giải thích: "Tôi....." Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn xuống chân cô, xoay người cầm một đôi dép, đi tới trước mặt cô để xuống: "Dù là ban ngày nhưng nhiệt độ vẫn thấp, cô chủ lần sau nhớ phải đi dép, để tránh bị cảm." Ninh Tự Thủy xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng: "Cám ơn. . . . . . Kỷ Trà Thần đâu?" "Cậu chủ ra ngoài làm việc, không có nói khi nào thì trở lại." Bạch Kỳ trực tiếp trả lời vấn đề tiếp theo của cô. "À." Ninh Tự Thủy như có mất mát gật đầu. Không biết mình tối hôm qua uống say có làm chuyện gì bất thường hay không, có mất mặt hay không? Hắn có càng thêm tức giận hay không? "Cô chủ, mời dùng bữa ăn sáng. Sau đó Đường tiên sinh sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra." Bạch Kỳ mở miệng nói làm kéo hồn phách cô trở lại. "Kiểm tra?" Ánh mắt Ninh Tự Thủy cảnh giác nhìn Bạch Kỳ, chẳng lẽ là Kỷ Trà Thần vẫn còn giữ ý muốn muốn cô phá bỏ đứa bé này sao? "Vâng, thai nhi ở thời điểm ba bốn tháng thường là không ổn định, cho nên phải đi kiểm tra." Bạch Kỳ giải thích. -- -- -- -- -- -- "Tình trạng hiện tại của thai nhi xem như là ổn định, nhưng vẫn phải nhớ cẩn thận một chút. Nhất là chuyện chăn gối, nhất định phải dè chừng, có thể không làm thì đừng làm." Người phụ nữ mặc áo ngoài trắng lạnh lẽo nói, lời như vậy không biết cô ta đã nói mấy ngàn lần Ninh Tự Thủy hơi đỏ mặt, cắn môi gật đầu. Hỏi bác sĩ còn có cái gì cần phải chú ý nữa không sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ. Đi ra không nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu cô không khỏi nhíu mày, kể từ sau khi Kỷ Trà Thần bị thương, Đường Diệc Nghiêu đối với cô chính là trạng thái này. Rõ ràng là chênh lệch rất nhiều a. Aizzz, thật không biết những chuyện này đến khi nào mới kết thúc. Tay vuốt lên trên bụng, mặc dù không biết đã chuyện gì xảy ra với đứa bé này. Nhưng cô chắc chắn một điều là đây là con của Kỷ Trà Thần. Chắc chắn là thế. Đi một mình đến bãi cỏ của bệnh viện, trên đường nhỏ tĩnh mịch, một người đàn ông thận trọng dìu dắt vợ mình đang cẩn thận dìu dắt vợ đang mang thai, người phụ nữ tay đặt trên bụng đang nhôn cao của mình, hai người nở nụ cười ngọt ngào, tràn đầy mong đợi đối với tiểu sinh mệnh sắp được chào đời. Thấy cảnh tượng như vậy, hốc mắt Ninh Tự Thủy không khỏi chua xót, khịt khịt mũi mấy cai nước mắt liền chảy xuống. Con yêu, mẹ cũng rất muốn cha, con có phải hay không cũng muốn cha rồi hả? Con yêu, đừng trách cứ cha con, cha không phải là không thích con, chỉ là bởi vì cha đang có chuyện hiểu lầm mẹ, chỉ cần có một ngày cha không hiểu lầm mẹ nữa, cha chắc chắn sẽ rất yêu thích con. . . . . . Cho nên ngươi nhất định không được trách cha nha. "Đừng khóc, đối với thân thể không tốt." Tiếng nói thanh nhã vang lên, sau đó là chiếc khăn tay tơ tằm màu trắng đập vào tầm mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]