Tay chân lạnh lẽo, do dự thật lâu, Ninh Tự Thủy cũng chậm rãi đi vào nhà, đi đến cửa phòng của Kỷ Trà Thần, cắn chặt môi. Người giúp việc ra ra vào vào, cô nhìn Kỷ Trà Thần nằm trên giường không chớp mắt, Thuộc Vũ Hiên đang xử lý vết thương cho hắn. Sau lưng cũng bị thương, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ ga giường màu trắng, màu đỏ thẫm chói mắt. Không biết mình đứng bao lâu, cho đến khi Thuộc Vũ Hiên vỗ vai của cô một cái, lúc này mới khôi phục lại tinh thần: "Bác sĩ Thuộc, hắn thế nào?" "Không sao. Nhưng phải nhiều nằm sấp vài ngày." Giọng nói Thuộc Vũ Hiên nhàn nhạt, tròng mắt lạnh lùng liếc cô một cái, không nhịn được tiếp tục mở miệng nói: "Bất quá những năm gần đây Kỷ thiếu gia rất ít bị thương, hay là cô đi trước, hoặc chuẩn bị sẵn sàng. . . . . ." Người Kỉ gia, không bỏ qua cho cô. Ninh Tự Thủy khàn giọng, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần hôn mê, cúi đầu. Giờ phút này, cô có thể đi sao? "Thôi, nhìn dáng dấp của cô cũng sẽ không ra đi vào lúc nàyy. Nếu không ba năm nay Kỷ thiếu gia thật sự phí công yêu thương cô. Kỷ thiếu gia tỉnh lại, sẽ phải uống thuốc tiêu viêm; hắn không uống thuốc giảm đau, tôi không thể ở lại được". Thuộc Vũ Hiên thấy dáng vẻ trầm mặc của cô, đã cảm thấy phiền lòng. Phiền lòng hơn chính là Ninh Tự Thủy phản bội Kỷ thiếu gia! Ninh Tự Thủy chần chờ gật đầu, đi tới bên giường ngồi xuống. Lẳng lặng nhìn bộ dạng hắn ngủ say, an tĩnh như vậy, không che đậy, không phòng bị, đơn giản như đứa bé. Lông mi thật dài, da thịt nhẵn bóng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng vô tình, hấp dẫn trí mạng. "Tại sao muốn cứu tôi? Ba năm trước đây anh đã cứu tôi, ba năm sau anh đã cứu tôi. . . . . . Tại sao hết lần này đến lần khác muốn cứu tôi? Có phải rất đau hay không?" Giọng nói Ninh Tự Thủy nghẹn ngào, nước mắt từng giọt rớt xuống, đưa tay muốn vuốt ve bàn tay to của hắn, nhưng nửa chừng dừng lại. Hắn cũng không thích mình chạm vào. "Tôi thật sự không vì sao biết sao biến thành như vậy, nhưng tôi thật không có phản bội anh; anh đã cứu tôi, cho tôi ngôi nhà yên ổn, cho tôi dịu dàng và thâm tình, tôi yêu anh, yêu đến tận xương cũng cảm thấy chưa đủ, thì tại sao lại phản bội anh?" nước mắt Ninh Tự Thủy không ngừng rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt của cô, vai nhẹ nhàng run rẩy. Nhìn thấy lông mi của hắn đang run rẩy, cuống quít dùng đôi tay che miệng, tránh làm ồn ào đến hắn. Cả người khóc không thành tiếng, thân thể cong lại ngồi xổm trên mặt đất, cắn ngón tay của mình, mặc cho nước mắt càn rỡ rơi xuống. Lúc trời sáng, rốt cuộc Kỷ Trà Thần mở mắt, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên giường. Ninh Tự Thủy nhìn thấy hắn tỉnh lại, rốt cuộc an tâm. "Bác sĩ Thuộc nói anh tỉnh lại phải uống thuốc tiêu viêm". Xoay người đi lấy thuốc, lại nghe tiếng lạnh lẽo của hắn ở sau lưng: "Cút". Dừng bước lại, xoay người ánh mắt cầu xin nhìn hắn: "Tôi biết, bây giờ tôi giải thích thế nào cũng không được, tôi cũng biết anh rất ghét tôi nhưng . . . . . . Có thể để cho tôi chăm sóc anh, ít nhất ……. chờ anh khỏe lại". Con ngươi Kỷ Trà Thần lướt qua: "Lúc tôi đưa cô tới đây, tôi đã nói sẽ không để cho cô bị thương. Trước khi tôi còn chưa đổi ý, cút ngay". Ánh mắt Ninh Tự Thủy khép hờ, cắn môi dưới. Cô nghe hiểu được của ý tứ trong lời nói của hắn, vì còn ở trong Kỉ gia, cho nên hắn thực hiện lời hứa ban đầu của mình, nếu như bên ngoài ở Kỉ gia, chắc chắn hắn sẽ mặc kệ chết sống của cô. Là cô tự mình đa tình. "Tôi biết. Nhưng …….. mặc kệ vì cái gì, anh đã cứu tôi". Cho nên, tôi muốn ở lại chăm sóc cho anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]