Mọi người đang cười nói vui vẻ. Chỉ riêng Viên Hân nhíu mày. Thành Luân thấy thế thì lập tức hỏi thăm:
“Vợ ơi, em sao thế? Khó chịu chỗ nào à?”
Cô quay sang nhìn anh, vẻ mặt có chút ngơ ngác:
“Chồng ơi, hình như em bị vỡ nước ối rồi.”
“Hả?”
Thành Luân lập tức nhìn xuống bên dưới. Phần ghế và dưới sàn chỗ Viên Hân ngồi đã ướt đẫm nước. Điều này khiến cả nhà loạn cào cào lên.
“Vẫn còn một tháng nữa mà. Sao lại nhanh như thế?”
Anh nhanh chóng bế cô lên, sau đó phóng thẳng ra khỏi nhà. Nhưng giữa đường đã bị tiếng nói của bà Dương kéo lại.
“Ê con không đem theo chìa khóa thì đưa con bé đi kiểu gì? Định ẵm con bé chạy tới bệnh viện à?”
Bà Ngô cùng ông Ngô ở một bên đã đem theo tất cả những thứ cần thiết cho việc đi sanh lần này của Viên Hân. Còn ông Dương là người lái xe. Thành Luân ngồi ở bên cạnh Viên Hân liên tục an ủi:
“Không sao cả vợ. Anh ở đây rồi. Em đừng lo.”
Viên Hân nhẹ nhàng chậm mồ hôi trên trán của Thành Luân. Cô chẳng có chút đau đớn nào, chỉ hơi khó chịu một chút: “Em ổn mà. Em không đau.”
Tới bệnh viện, bác sĩ bảo rằng Viên Hân vẫn còn phải đợi để nở thêm mấy phân thì mới có thể sinh được. Hiện tại bác sĩ kêu cô điều tiết hơi thở và chú ý những lần đau gò.
“Mẹ cứ việc hít vào thở ra nhé. Đừng lo lắng quá.”
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3335064/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.