Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Thành Luân vui vẻ nắm tay Viên Hân đi làm. Để bù lại cho những ngày không được gần gũi, cô quyết định cùng anh đến công ty, sẵn tiện canh chừng không cho Đan Vy lộng hành. Chưa kể đến anh không nỡ bỏ cô ở nhà một mình nữa, sợ rằng bé con khiến cô mệt mỏi mà chẳng có ai ở bên chăm sóc.

Nào ngờ cánh cửa thang máy vừa mới mở ra thì đã nghe tiếng cãi lộn. Cả hai bất ngờ ngó ra, lập tức nhìn thấy Tuấn Triết đang núp sau lưng Minh Thành. Còn người đang điên loại chính là Tuyết Đan.

“Anh đi ra đây. Ai cho anh đứng gần người yêu tôi.” Tuyết Đan muốn nắm lấy tay áo của Tuấn Triết nhưng đều bị hụt.

“Em bình tĩnh chút đã. Em làm sao thế?” Minh Thành hất mạnh tay Tuấn Triết ra. Cậu cảm thấy cảm xúc của Tuyết Đan có chút không đúng nên muốn đi lại xem xét, nhưng lại bị cô bé tránh né.

“Anh bảo vệ anh ta à? Vậy mà bảo giữa hai người không có gì sao?” Tuyết Đan khóc òa lên, tới khi quay sang nhìn Tuấn Triết thì không khác gì nhìn kẻ thù không đội trời chung.

“Cô bé ơi là cô bé! Cô nghĩ gì mà bảo tôi với Minh Thành yêu nhau được hay thế? Tôi là trai thẳng tắp đó.” Tuấn Triết khóc không ra nước mắt. Lần đầu tiên anh ta bị đánh ghen một cách kỳ lạ như thế.

“Anh còn dám nói hả? Tôi thấy rõ anh ôm người yêu của tôi rồi còn xà nẹo xà nẹo nữa.” Tuyết Đan tìm thấy lỗ trống, muốn nhào qua cào vào mặt của Tuấn Triết.

May mắn Minh Thành giữ kịp Tuyết Đan, sau đó kéo cô đi lại phía thang máy. Khi nhìn thấy Viên Hân và Thành Luân đang trố mắt nhìn thì cậu ta gật đầu:

“Xin lỗi chủ tịch và phu nhân, tôi đi giải quyết chuyện riêng chút.”

Thành Luân gật đầu, âm thầm bảo vệ Viên Hân ở sau lưng. Đợi đến lúc thang máy đóng lại, họ mới chú ý tới bộ dáng xơ xác của Tuấn Triết.

“Này, không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?” Thành Luân nắm tay Viên Hân đi tới: “Cậu thật sự có tình ý gì với Minh Thành à?”

Tuấn Triết thở dốc vì mệt: “Cậu chơi với tôi bao lâu rồi mà cậu hỏi thế. Tự nhiên mới sáng sớm thì cô bé đó đến làm loạn rồi. Còn bảo gì có hình ảnh, bằng chứng tôi giật bồ. Bộ gương mặt này không đáng để khắc lên hai từ trong sạch sao?”

Viên Hân và Thành Luân đồng thời lắc đầu khiến Tuấn Triết ngã quỵ. Tuy nhiên quả thật chuyện này vô cùng kỳ lạ. Tuyết Đan có thể đầu óc đơn giản nhưng không dễ dàng suy nghĩ thiếu thấu đáo như thế. Cô bé ban nãy trông như sắp phát điên đến nơi.



Cả ba còn đang suy nghĩ thì đột nhiên lại thấy Minh Thành đi tới.

“Ủa? Giải quyết xong rồi à?” Tuấn Triết ngạc nhiên hỏi, cảm giác thời gian quá nhanh.

“Chưa đâu vào đâu cả.”

Minh Thành đẩy cặp kính, đầu tóc cũng có chút rối. Cậu ta kể lại rằng vừa mới đưa Tuyết Đan xuống dưới, còn chưa kịp giải thích rõ ràng thì cô bé đã leo lên xe của Đan Vy mà đi mất. Cậu ta muốn làm gì cũng không có khả năng, nên chỉ có thể nhắn tin rồi đợi đến khi tan làm rồi sẽ đi tìm cô bé sau.

Viên Hân rơi vào trầm tư. Vì sao Đan Vy lại xuất hiện kịp thời như thế chứ?

Đợi đến giờ nghỉ trưa, Viên Hân có chút lo lắng mà gọi điện cho Tuyết Đan. Nào ngờ người bắt máy lại là Đan Vy.

“Tuyết Đan đâu?” Cô vào thẳng vấn đề.

“Em ấy đang nghỉ ngơi. Sao thế? Chuyện của bản thân còn chưa lo xong mà đã tính giùm chuyện người khác à?” Đan Vy nói với giọng châm chọc.

“Ý cô là sao?” Viên Hân nhíu mày hỏi lại.

“Cô tưởng anh Luân chặn tôi là thật sao? Đúng thật ngu ngốc.” Đan Vy bật cười.

Viên Hân nghe thấy thế thì tim liền đứng một nhịp. Cô không nói gì, tiếp tục chờ đợi Đan Vy lên tiếng.

“Nếu cô không tin thì tôi sẽ cho cô thấy. Cô nên nhớ rằng cô chỉ là thế thân của tôi mà thôi.”



Đan Vy lập tức cúp máy khiến Viên Hân thắc mắc. Cô không hiểu ý của cô ả nhắc đến là gì. Chẳng lẽ Thành Luân lại lén lút sau lưng cô?

Viên Hân thất thần đi trong hành lang, vừa suy ngẫm vừa phân vân có nên điều tra hay không. Nếu làm như thế đồng nghĩa cô không tin tưởng Thành Luân. Tuy nhiên không đợi cô nghi vấn tiếp tục thì đã nghe thấy tiếng của anh ở ban công gần đó.

“Gọi tôi có chuyện gì?”

“Sao lại thấy khó chịu? Có đi bệnh viện chưa?”

“Được rồi, đợi ở đó đi. Tôi đến ngay.”

Thành Luân rời đi ngay trong tích tắc, còn không quên nhắn một tin đến Viên Hân:

/Anh có chút chuyện cần đi gặp đối tác. Em gọi cho tài xế đến đón trước nhé./

Viên Hân núp sau cột, âm thầm nhìn theo bóng lưng hấp tấp của Thành Luân. Cô không muốn nghĩ tới việc những điều Đan Vy nói là đúng. Vì thế, cô bắt xe về nhà trước, nấu cơm chờ đợi anh về nhà nhưng lòng lại nóng như lửa đốt.

Nhìn màn hình điện thoại, cô vẫn chưa nhận lại được bất kỳ tin nhắn nào từ anh. Bất ngờ, một thông báo hiện lên đến từ Đan Vy.

Là một bức hình!

Cô run rẩy bàn tay, sau đó hít một hơi thật sâu và bấm vào.

Hình ảnh hiện lên, Đan Vy đang trong bộ dáng mệt mỏi, bên cạnh có ly nước và thuốc, nhưng quan trọng hơn người đang chuẩn bị thuốc cho cô ả lại chính là Thành Luân.

/Kẻ thay thế mãi mãi chỉ là kẻ thay thế./
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.