Viên Hân nắm lấy bàn tay bị ghim dây truyền dịch của Thành Luân vô cùng nhẹ nhàng. Sợ anh sẽ bị đau dù anh vẫn chưa thể tỉnh lại.
Cô không biết số phận còn muốn trêu đùa cả hai đến mức nào, nhưng hiện tại cô không dám nói thêm lời chia xa nào.
“Anh Luân, mọi người đều chờ anh tỉnh dậy.”
Cô thầm thì trong căn phòng chỉ có hai người. Không biết liệu anh có nghe thấy hay không nhưng cô vẫn vô thức nói ra lời tâm sự của mình.
“Em cũng vậy.”
Sau đó, cô cầm lấy tay anh mà chạm lên bụng mình.
“Con cũng vậy. Chúng em đều mong anh yên bình.”
Viên Hân cố nở nụ cười nhưng nước mắt cứ rơi lã chã. Người ta bảo rằng khi anh mê mang, anh luôn gọi tên cô một cách tha thiết.
Nhớ lại những lần anh chăm sóc và dịu dàng với cô khiến cô không ngăn được trái tim cắt xé. Rõ ràng sự ấm áp và hạnh phúc hiện diện trước mắt nhưng cô lại quá lo sợ vào tương lai không thể thay đổi.
Viên Hân chăm sóc Thành Luân được một lúc, sau đó bắt gặp Tuấn Triết đến thăm. Cả hai thoáng sựng lại, rồi giữ khoảng cách nhất định mà chào hỏi.
“Em đừng quá sức. Thằng Luân sẽ ổn thôi.”
Tuấn Triết ngồi đối diện Viên Hân trong quán nước của bệnh viện, khẽ lên tiếng an ủi.
“Vâng, cảm ơn anh đã quan tâm.”
Cô trả lời một cách khách khí, chẳng còn tâm trạng nào để suy nghĩ về việc người đàn ông trước mặt luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3334800/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.