Viên Hân tỉnh dậy một cách mệt mỏi. Cô nhìn nền nhà trắng trước mặt, cũng đồng thời ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trước khi ngất đi thì có lẽ cô đã đoán được bản thân đang ở đâu.
“Con bé tỉnh rồi.”
Bà Ngô tiến lại đầu tiên, ánh mắt đã thấm đẫm lệ nhưng nụ cười lại không thể xóa nhòa trên môi. Ngay cả ông bà Dương cũng đang vái lạy trời cao liên tục. Ông Ngô đứng bên cạnh, lẳng lặng lau khóe mi và cố tỏ ra cứng rắn.
Viên Hân nghĩ do mình ngất đi khiến cho mọi người mới lo lắng đến thế, nên việc trước tiên cô cất giọng khàn đặc là để xin lỗi.
“Con xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.”
“Không phải lỗi của con.” Bà Dương nắm lấy tay cô, cưng chiều bảo: “Là lỗi của thằng con trời đánh của mẹ.”
Viên Hân thoáng đỏ mặt. Cô đoán rằng đêm ân ái cuồng nhiệt ngày hôm qua thật sự đã lấy đi hết sức lực của cô. Chưa kể đến chính cô mới là người đòi hỏi hết lần này đến lần khác dù Thành Luân có ý định dừng lại. Nên nếu xét về lỗi thì chắc cô tội đầy mình.
“Viên Hân, con tạm thời ở nhà với cha mẹ vài tháng nhé. Sẵn tiện cho chúng ta chăm sóc con kỹ càng hơn.”
Hai ông bà Dương và Ngô đồng thanh đưa ra quyết định này. Ban đầu họ còn có ý định sau đêm qua sẽ dọn đồ cho Viên Hân về nhà với Thành Luân nhanh chóng, nhưng hiện tại lại thay đổi quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3334798/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.