Chương trước
Chương sau
Thành Luân và Viên Hần dùng bữa trong sự im lặng. Hai bên cha mẹ cũng chỉ có thể liếc nhìn nhau. Dù họ có bắt đầu câu chuyện gì thì một trong hai cũng chỉ mỉm cười, đáp lại cho có vài câu rồi lại tiếp tục cúi gằm mặt vào bát cơm. Điều này khiến cho cha mẹ hai bên tức mà không nói nên lời.

Tuy nhiên, thói quen chăm sóc nhau là thứ khó bỏ. Thành Luân gấp cục thịt lên bỏ vào bát của Viên Hân. Đồng thời cô cũng gấp một cục thịt khác định bỏ vào bát của anh. Cả hai nhất thời sững người. Hai đôi đũa dừng lại trên không trung không biết phải làm sao.

Sau cùng, Thành Luân vẫn đặt thịt lên phần cơm của Viên Hân, rồi đưa bát của mình lại gần đũa của cô. Cả quá trình trông vô cùng gượng gạo nhưng cũng đủ thắp lên tia lửa hi vọng nhỏ nhoi của cả gia đình.

Kết thúc bữa cơm, Viên Hân có chút mệt mỏi mà xin phép đi lên lầu nằm nghỉ trước. Ông Ngô âm thầm đưa cho Thành Luân hai ly nước cam rồi liếc nhìn về phía của cô. Hiếu ý, anh cũng đi cất bước lên phòng.

Tuy nhiên đứng bên ngoài cửa đã được một lúc mà anh vẫn chưa dám đi vào. Hít một hơi thật sâu, anh cố kiểm nén sự lo sợ mà tiến vào trong.

Viên Hân nhìn thấy Thành Luân thì hơi ngỡ ngàng nhưng rồi cũng trở lại bình thường. Cô chẳng nói gì, ngược lại tưởng rằng anh muốn ngủ lại nên chậm rãi chuẩn bị thêm đồ đạc.

Anh hiểu rõ cô muốn tránh mặt anh. Hiện tại anh vẫn chưa tìm được cách nào để giải quyết vấn để này. Lời nói bây giờ đã chẳng còn quan trọng. Vì thế trước tiên anh muốn tôn trọng quyết định của cô, cũng như cho cả hai không gian riêng để bình tâm lại.

Thành Luân đem ly nước cam lại trước mặt Viên Hân: "Cha nhờ anh đem lên cho em."

"Vâng, cảm ơn anh." Cô nhẹ giọng đáp lại, dùng hai tay đón lấy rồi từ tốn uống một nửa.

"Em không cần phải lo. Lát anh sẽ về nhà bên kia... Anh tôn trọng quyết định của em. Nhưng không đồng nghĩa anh chấp nhận chúng ta cách xa nhau."



Anh thẳng thừng bày tỏ, sau đó đón lấy ly nước cam uống dở của cô rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái.

"Em ngủ ngon nhé. Anh về đây:"

Cô ngại ngùng, xen lẫn bất ngờ khi anh chủ động thân mật như thế. Ánh mắt cứ dõi theo bóng lưng thẳng tắp của anh. Trái tim cứ muốn cô níu kéo anh ở lại. Nhưng lý trí lại bảo điều đó chỉ là ảo mộng vào giây phút này mà thôi.

Tuy nhiên không một ai có thể ngờ tới rằng Thành Luân chẳng thể mở cửa được nữa. Anh mở to mắt, cố gắng vặn tay nắm thêm vài lần thì cũng đều vô ích. Ở phía bên ngoài, bà Dương cầm lấy chìa khóa rồi điểm nhiên rời đi cùng chồng mình và hai ông bà sui gia.

"Sao thế anh?"

Viên Hân thấy Thành Luân cứ mải miết với cánh cửa thì nghi hoặc bước tới gần.

"Có lẽ mẹ anh khóa từ bên ngoài rồi."

Anh hiểu rõ đây có lẽ là kế hoạch của cha mẹ hai bên nên đành thở dài. Cuối cùng, anh chỉ có thể cầm lấy gối mền xuống đất và nghỉ ngơi lại một đêm.

"Anh có thể lên đây nằm với em..."

Cô mím chặt môi, có chút không nỡ khi nhìn anh nằm dưới nền đất lạnh lẽo.

"Anh không sao. Anh không muốn lại làm em sợ hãi."



Anh trả lời, nở nụ cười ấm áp an ủi cô. Từ sau cái đêm suýt nữa không giữ được bình tĩnh mà sắp , ***** *** cô thì anh không muốn khiến cô chán ghét anh thêm.

Chưa kể đến anh không muốn nằm chung một chiếc giường mà chỉ nhận lấy tấm lưng lạnh lẽo quay vào nhau.

Vốn dĩ mệt mỏi cả một ngày, Thành Luân phải chìm vào giấc ngủ từ sớm. Tuy nhiên anh cứ lăn qua lăn lại, không hiểu vì sao cơ thể cứ nóng lên không ngừng. Anh liếc nhìn sang máy lạnh, cảm thấy vốn dĩ nhiệt độ này là vừa đủ mát chứ không đến mức khiến anh phải chảy cả mổ hôi như thể này.

Anh ngồi dậy, lặng lẽ đi vào nhà tắm mà không muốn phát ra tiếng động lớn làm cho cô thức giấc. Dưới dòng nước lạnh, cảm giác của anh chỉ đỡ hơn một chút.

Nhưng thứ anh không muốn nhắc tới nhất chính là tại vì sao thẳng bé của anh lại ngẫng cao đầu hùng dũng?

Nghĩ tới có lẽ dạo gần đây anh và cô quá lạnh nhạt nên chuyện sinh lý không thể giải bày mới và cho ra cớ sự như bây giờ. Tuy nhiên tình trạng của cả hai lại rơi vào thế bí, anh cũng không muốn khiến cô nảy sinh thêm ác cảm. Vì thế anh đứng dưới vòi nước lạnh, âm thầm dùng bàn tay huynh đệ giúp bản thân thoải mái hơn.

Thành Luân không biết nên diễn tả tình huống lúc này như thế nào. Cô vợ nhỏ nằm ở bên ngoài. Bản thân lại ở trong nhà tắm một mình làm chuyện bậy bạ. Còn trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh Viên Hân nằm dưới thân không ngừng rên rỉ.

Ngay khi thẳng em phóng túng, cánh cửa nhà tắm bất thình lình bật mở khiến Thành Luân giật nãy mình. Anh vô thức che vật nam tính của mình lại. Vào lúc anh nghĩ Viên Hân sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường và buông lời sỉ nhục thì cảnh tượng trước mắt mém nữa làm anh xịt máu mũi.

Cô dựa vào thành cửa, ánh mắt mông lung và gương mặt mê hoặc. Chiếc lưỡi nhỏ cứ vô thức đưa ra liếm lấy đôi môi mọng nước...

*Các tình yêu cho Mại xin một ít đánh giá 5* nếu thấy hợp ý nhen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.